Chương 45

Hai năm, cũng đã đến lúc phải trở về rồi..

“Tĩnh Anh, đừng chạy…”

Trân Ni vừa đặt bé con xuống là con bé liền chạy đi, chỉ mới gần 2 tuổi thôi mà đã nhanh nhẹn chạy lung tung. Sở Lâm đi phía sau thấy Trân Ni chạy theo bé con liền kéo vali chạy theo. Bé con cười khúc khích chạy xung quanh sảnh sân bay vô tình đυ.ng phải người trước mặt rồi té uỵch xuống đất, vậy mà không khóc.

“Mama…” – Bé con ngồi dưới đất giơ hai tay về phía người đối diện

“Tĩnh Anh, con có sao không?”

Tiểu Mi xoay mặt nhìn đứa bé dưới chân mình rồi ngước mặt nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Cô nhíu mày, người phụ nữ trước mặt cô thật sự rất quen. Cô nhìn ra phía sau, có thêm một người đàn ông đang đi đến.

“Cô là Trân Ni?” – Tiểu Mi lên tiếng hỏi

Trân Ni lúc này mới ngước mặt lên nhìn Tiểu Mi, Trân Ni làm sao có thể quên được gương mặt của Tiểu Mi chứ. Cô nhếch môi cười, tay bế bé con.

“Lại gặp cô rồi, Tiểu Mi”

“Cô đã có gia đình rồi sao?” – Tiểu Mi nhìn sang Sở Lâm, rồi nhìn bé con.

“Không phải là đã có mà là chuẩn bị có…” – Trân Ni nhoẻn môi cười rồi gật đầu chào Tiểu Mi, xoay lưng rời đi.

Tiểu Mi khó hiểu trước lời nói của Trân Ni, nhưng chuyện mà Trân Ni đem người đàn ông khác về cả thêm một đứa bé nữa, cô phải nói cho Lệ Sa biết. Tiểu Mi giơ điện thoại, chụp lại khoảnh khắc cả hai người lớn một nhỏ đang bước ra khỏi cửa sân bay, chuẩn bị lên xe rời đi.

“Trân Ni, hiện tại em định ở đâu?”

“Ở tạm khách sạn đã, em sẽ đi tìm nhà sau”

“Em không gọi Trí Tú sao?”

“Em thấy vẫn chưa phải lúc…”

Trân Ni đợi sắp xếp lại mọi thứ rồi sẽ gặp Trí Tú và Thái Anh sau. Cao Lãng đưa cô cùng Sở Lâm đến khách sạn gần trung tâm, Sở Lâm đến Hàn Quốc để kí hợp đồng cùng công ty LS, tiện thể về cùng Trân Ni, anh cũng muốn ở bên cạnh bé con lâu một chút.

“Để tôi bế bé con….” – Sở Lâm thấy Trân Ni đang tìm giấy tờ trong giỏ xách liền lên tiếng

“Papa…”

“Cục cưng… để papa bế con”

Tĩnh Anh vừa nghe Sở Lâm gọi mình thì hớn hở nhào vào lòng anh, vốn dĩ bé con rất thích Sở Lâm, anh lúc nào cũng chơi cùng con bé.

“Bé con thật ngoan…. hôn papa một cái nào”

Bé con chạm cái môi bé xíu lên má Sở Lâm rồi ngại ngùng rúc vào cổ anh. Sở Lâm xoa xoa đầu bé con, Trân Ni xoay người nhìn hai người một lớn một nhỏ đang thể hiện sự yêu thương trước mặt cô, liền ganh tị.

“Tĩnh Anh… con thương papa hơn mama rồi”

Tĩnh Anh nghe cô giọng cô hờn dỗi thì nũng nịu, nhào sang người cô ôm cô cứng ngắt. Cô cùng Sở Lâm nhìn bé con đáng yêu thì cười khúc khích, ai nhìn vào cũng nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.

Tiếng tin nhắn điện thoại kêu lên, Lệ Sa chẳng buồn đυ.ng đến, người gửi tin nhắn đến đa số gửi tin cho cô toàn là những điều vô bổ. Tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình điện thoại khiến Lệ Sa khó chịu, bấm mở điện thoại để tắt đi thì hình ảnh Tiểu Mi vừa gửi đến khiến tay cô run run. Bóng lưng người con gái đó, làm sao cô quên được? Nhưng đi cạnh cô lại có thêm một người đàn ông và một đứa bé. Lệ Sa chợt thấy nhói trong lòng, không tin được hình ảnh trước mắt mình, cố gắng phóng to gương mặt trong ảnh lên. Lệ Sa tức giận ném điện thoại xuống sàn.

“Chết tiệt”

Tiểu Mi bên ngoài nghe tiếng cô hét lớn liền mở cửa chạy vào trong

“Cúttt” – Lệ Sa hét lên, tay bấu chặt hằn lên những gân xanh, xoay người đấm thùm thụp vào tường.

“Lệ Sa… cô ta không xứng với chị…” – Tiểu Mi giọng run run

“Tôi bảo cô cút đi… tôi không muốn nhìn thấy cô”

“Lệ Sa…”

Lệ Sa xoay người nhanh như chớp đã bắt lấy cổ Tiểu Mi, ép chặt cô vào tường. Tiểu Mi khó thở, tay vịn lấy tay Lệ Sa, mặt bắt đầu đỏ ửng, lắc đầu nói từng tiếng khó khăn

“Lệ… Sa…”

Càng nghe Tiểu Mi gọi tên cô, Lệ Sa càng siết chặt lấy cổ Tiểu Mi.

“Tôi không cưới được Trân Ni…. cũng sẽ không bao giờ cưới cô” – Lệ Sa ném mạnh Tiểu Mi xuống sàn nhà, bỏ mặc cô đang ho sặc sụa, mở cửa rời đi.

Tiểu Mi uất ức nhìn bóng lưng Lệ Sa khuất dần, tay bấu chặt đến mức móng tay in sâu vào da thịt. Cô có gì không tốt? Cô là người đến trước, yêu Lệ Sa trước, gương mặt xinh xắn, gia đình môn đăng hộ đối, vậy thì nói xem? Cô có điểm gì thua kém Trân Ni?

“Trí Tú…. Trân Ni về rồi…” – Lệ Sa nâng ly rượu cụng vào ly Trí Tú, giọng trầm buồn

“Em ấy còn dẫn thêm một người đàn ông và đứa bé về cùng….”

“Trí Tú… cậu từng bảo tôi phải cố gắng đợi Trân Ni, cuối cùng kết quả sự chờ đợi của tôi là thế này sao?”

Trí Tú ngồi bên cạnh nhìn Lệ Sa, vỗ vỗ vào vai cô động viên. Trí Tú tin Trân Ni làm tất cả mọi chuyện đều có lý do.

“Tĩnh Anh…. có muốn gặp papa của con không?” – Trân Ni mặc áo cho bé con, nhẹ nhàng hỏi

“Dạ muốn… con muốn sang phòng papa chơi”

“Không phải papa Sở Lâm… là papa ruột của Tĩnh Anh, người sinh ra Tĩnh Anh” – Trân Ni chỉ ngón tay mình vào bụng bé con, bé con nhìn theo tay cô, tròn xoe mắt.

“Con có thêm papa nữa hả mama?”

“Đúng rồi, Tĩnh Anh có 2 papa, Sở Lâm là papa nuôi, còn người kia là papa ruột”

Tĩnh Anh nghiêng đầu, thật sự không hiểu cô đang nói gì. Nhưng mà có thêm một papa nữa thì càng tốt, vậy là bé con có thể chơi cùng hai người. Bé con cười khúc khích, ôm lấy cổ cô.

“Con muốn gặp papa”