Chương 40

Cô thừa nhận là cô rất sợ khi màn đêm buông xuống, càng sợ hơn hình ảnh em bủa vây cô. Cô mong mình chìm sâu vào giấc ngủ, vì trong giấc ngủ say cô có thể gặp được em, được ôm lấy em, được hôn lên cánh môi mềm mại của em. Những ngày tháng sau này không có em, cô như một cánh chim lạc bầy, chẳng biết bay đến khi nào nào mới tìm được nơi trú khi bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt đi qua.

Bên ngoài trời mưa lớn đến mức cô có thể cảm nhận được những giọt mưa đánh mạnh vào cửa kính, tiếng gió rít bên khe cửa càng thêm não lòng. Điếu thuốc cô vừa mới châm vẫn còn kẹp trên đầu ngón tay, bên cạnh là tàn thuốc lá bị vứt lung tung, rơi cả xuống sàn nhà.

Trí Tú tìm được Lệ Sa đang ngồi lặng lẽ trong căn phòng mịt mù khói thuốc, hình ảnh cô độc của Lệ Sa ngồi lặng lẽ ở một góc phòng, ánh mắt u buồn cứ nhìn lấy tấm ảnh cô cùng Trân Ni chụp cùng nhau khi cả hai ở Sing.

“Lệ Sa… về nhà thôi…” – Trí Tú nhẹ nhàng nói với cô.

“Nhà của tôi… là em ấy”

“Cậu đừng như thế nữa, Lệ Sa. Em ấy biết được cậu thành ra thế này sẽ đau lòng lắm”

“Cậu nói xem tôi nên thế nào? Xem những chuyện đã từng xảy ra giữa tôi và em ấy như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi sẽ trở về hiện thực không còn lưu luyến nữa?”

“Lệ Sa… em ấy rời đi không phải để thấy cậu thế này…”

“Em ấy rời đi vì cậu, cậu không thể khỏe mạnh ở lại đợi em ấy sao?”

Lệ Sa nhếch lấy môi cười. Trân Ni rời đi vì cô, chẳng phải cô nên đứng lên cùng Trân Ni chiến đấu sao? Tại sao một người mạnh mẽ chống chọi mà một người lại vì thế mà gục ngã.

Lệ Sa được Trí Tú đưa về Lạp Gia, Lạp phu nhân và Tiểu Mi vừa nhìn hai người đi vào liền đặt tách trà xuống bàn. Tiểu Mi nở nụ cười rạng rỡ nhìn Lệ Sa đang đi vào, đứng trước mặt cô.

“Lệ Sa, công việc ở công ty dạo này đã ổn rồi. Con sắp xếp về nhà đi”

“Con đang tham khảo thị trường Trung Quốc, có thể sẽ rất bận trong thời gian này. Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ cố gắng sắp xếp về nhà”

Lạp phu nhân biết Lệ Sa đang cố ý trốn tránh bà. Nhưng chuyện kết hôn giữa Lệ Sa và Tiểu Mi, đã quyết rồi thì khó mà thay đổi được.

“Tiểu Mi trở về cũng gần một tuần rồi, một tuần nay con bé luôn đợi con. Con nên sắp xếp dẫn con bé đi chơi một bữa đi”

Tiểu Mi nghe Lạp phu nhân đề nghị, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, Tiểu Mi ngước nhìn Lệ Sa chờ đợi cái gật đầu từ cô

“Con cũng có vài chuyện muốn nói với Tiểu Mi”

Lạp phu nhân gật đầu rồi xoay sang nhìn Tiểu Mi, nhìn Tiểu Mi đang hớn hở làm bà cũng vui lây. Hiếm khi Lệ Sa đồng ý đưa Tiểu Mi đi chơi riêng, nay có dịp thế này, cũng xem như là bước tiến tốt.

“Tiểu Mi, ngày mai tôi sẽ đến đón em”

Lệ Sa không đợi Tiểu Mi trả lời, liền gật đầu chào Lạp phu nhân rồi nhanh chóng đi lên lầu. Trí Tú từ nãy giờ đã đợi cô trong phòng, nghe tiếng mở cửa thì xoay sang nhìn cô.

“Trí Tú, tôi biết cậu biết Trân Ni đang ở đâu….” – Lệ Sa cởϊ áσ khoác, tháo hai cúc áo, xoắn lấy tay áo rồi đến ngồi cạnh Trí Tú, cầm lấy ly rượu vang đỏ được đặt sẵn trên bàn nhấp một ngụm

“Lệ Sa… đừng tìm em ấy….” – Trí Tú xoay mặt nhìn Lệ Sa

“Tôi không thể để em ấy một mình…. Trí Tú, tôi sẽ phát điên mất….”

“Cậu nghĩ em ấy không nhớ cậu sao? Cậu nghĩ em ấy sẽ vui sướиɠ? Lệ Sa, cậu không thể tỉnh táo một chút nghĩ đến cảm nhận của em ấy sao… cậu nên tôn trọng quyết định của em ấy. Em ấy thật sự không muốn cậu phải gánh vác một mình, cậu không muốn mọi người gắn cho em ấy cái mác đẻ thuê suốt đời chứ?”

Lệ Sa im lặng. Hai năm không quá dài, cô không sợ bản thân cô thay đổi, cô chỉ sợ Trân Ni sẽ không còn là Trân Ni luôn ỷ lại vào cô nữa.

Trân Ni sáng sớm đã cùng Sở Lâm đến công ty, trên đường đi Sở Lâm đưa cho cô một xấp tài liệu về cách hoạt động của công ty, cũng như việc thư ký phải làm, xấp tài liệu này Sở Lâm đã thức tận 4 giờ sáng để soạn cho cô, vì sợ nói nhiều quá cô sẽ không nhớ hết nên viết ra như thế để cô học từ từ. Trân Ni cúi đầu cảm ơn sự nhiệt tình của Sở Lâm, Sở Lâm nhìn Trân Ni nở nụ cười, tài xế Cao ngồi ở ghế lái liền liếc nhìn gương chiếu hậu khi thấy nụ cười nở trên môi Sở Lâm, làm Cao Lãng có chút bất ngờ.

“Chủ tịch Sở”

Tiếng chào của mọi người xung quanh khi Sở Lâm cùng Trân Ni và Cao Lãng bước vào sảnh công ty. Đương nhiên sự xuất hiện của Trân Ni bên cạnh Sở Lâm cũng khiến mọi người trong công ty chú ý, nói đúng hơn là bàn tán. Tin đồn xuất hiện một thư ký riêng của Chủ tịch Sở đi cửa sau nhanh chóng phát tán đi, chỉ trong vòng vài giờ đã lan ra cả nội bộ công ty. Trân Ni sợ hãi ánh nhìn của mọi người đến mức đi vệ sinh cũng không dám, ăn trưa cũng bỏ bữa.

“Cô sao thế?” – Sở Lâm nhìn Trân Ni đang ôm bụng, trán toát đầy mồ hôi

“Tôi…”

“Đau bụng sao?”

Trân Ni lắc đầu, bụng liền phản bội cô kêu lên ọt ọt. Sở Lâm nhíu mày, hai tay cho vào túi quần đứng đối diện cô, cô ngước mặt cười trừ nhìn Sở Lâm

“Lúc nãy tôi cho cô đi ăn trưa cô không đi?”

“Tôi không đói….” – Trân Ni lắc đầu

“Từ mai đến giờ cơm trưa cô đi ăn cùng tôi….”

“Tôi không sao… Chủ tịch Sở anh đừng lo cho tôi….”

Sáng nay sự xuất hiện của cô đã đủ làm chấn động công ty rồi, cô là không muốn mọi người bán tán thêm mối quan hệ của cô cùng Sở Lâm. Mỗi ngày lại đi ăn cơm trưa cùng Sở Lâm, cô sợ cô không những không học tập được gì đã bị đá văng ra khỏi công ty trong vòng vài ngày mất.

“Tôi sẽ thêm Đi ăn trưa cùng Chủ tịch Sở vào quyển sổ công việc cần làm mỗi ngày của cô” – Sở Lâm bá đạo nói

Sở Lâm đưa tay ra phía trước, nhíu mày khi thấy cô vẫn còn ngập ngừng. Cô thở dài rồi đưa quyển sổ cho Sở Lâm, Sở Lâm viết viết vài dòng vào quyển sổ, đưa lại cho cô. Cô mở quyển sổ ra xem, dòng chữ nắn nót kèm theo một hình mặt cười phía sau. Cô ngước mặt nhìn Sở Lâm, Sở Lâm liền mĩm cười với cô.