Chương 39

Lệ Sa vẫn chưa hiểu được lời nói của Trí Tú, cô quay trở về khách sạn, lục tung căn phòng và vali, mọi đồ đạc của Trân Ni vẫn còn ở đây, duy chỉ có hộ chiếu là mất rồi. Lệ Sa ngã người ngồi bệt xuống đất, tay đưa lên mặt xoa xoa thái dương. Cô không hiểu lý do vì sao Trân Ni lại như thế?

Lệ Sa đáp chuyến bay quay trở về Hàn Quốc, chạy nhanh đến bệnh viện của Trí Tú.

“Trí Tú… Trân Ni đã đi đâu rồi?”

“Cậu đừng tìm em ấy nữa…”

“Cậu nói vậy là có gì?” – Lệ Sa không thể giữ được bình tĩnh, tay liền bấu chặt vào nhau.

“Em ấy… bảo tôi chuyển lời đến cậu là em ấy xin lỗi cậu…”

Trí Tú ngước mặt lên nhìn Lệ Sa đang tức giận, nhanh như chớp đã nắm lấy cổ áo Trí Tú xốc lên.

“Cậu đã đưa cô ấy đi đâu? Đồ khốn” – Lệ Sa tức giận hét lên

“Tôi không đưa em ấy đi đâu cả… là em ấy tự nguyện rời đi….”

Cú đấm giáng trời từ Lệ Sa đấm thẳng vào mặt Trí Tú, cô rít lên nhìn Trí Tú đang ngã lăn quay dưới sàn. Lệ Sa ngồi đè lên người cô, nắm lấy cổ áo cô xốc lên.

“Em ấy đã hứa là sẽ không rời bỏ tôi….”

Lệ Sa run run, thả mạnh Trí Tú xuống sàn nhà, trượt người ngồi bệt xuống cạnh Trí Tú, giọt nước mắt không kìm nén được cuối cũng cũng rơi xuống.

Em ấy hứa sẽ không rời xa tôi, em ấy nói em ấy yêu tôi, yêu hơn cả bản thân em ấy. Vậy cuối cùng, lời hứa đó… là do tôi ôm ảo mộng hay em xem nó như một lời bông đùa?

Lệ Sa bước đi dọc hàng lang bệnh viện, Trí Tú thở dài nhìn thân ảnh cô đơn của cô lặng lẽ rời đi. Đứng trước căn hộ mà cô và Trân Ni đã từng ở, bàn tay không dám mở cánh cửa trước mặt mình ra, cô sợ, sợ những kí ức về Trân Ni sẽ làm cô gục ngã.

Cô đã từng cô đơn những 30 năm, không phải là cô bị lãnh cảm, cô chỉ là đang đợi một vệt sáng rọi vào tâm hồn đã lạnh giá của cô, đem cô ra khỏi nơi hố sâu u tối. Ngày mà em đến như một tia sáng, thắp lên những hy vọng trong cô, mang đến những yêu thương vốn dĩ cô chưa từng được cảm nhận. Đối với cô, em là bông hồng làm rạng rỡ một khu vườn đã héo úa. Cô tôn thờ em, xem em như tín ngưỡng của cô, điên cuồng yêu em.

Lệ Sa nắm lấy tay cầm, vặn chốt cửa, tiếng mở cửa kêu lên một tiếng, cô đắn đo một hồi lâu mới dám đẩy cửa bước vào, nhoẻn môi cười vì thấy em ngồi ở ghế sofa dài cười híp mắt với cô. Em đây rồi, em đang ở trước mặt cô, chẳng đi đâu cả, là do cô lo lắng quá rồi, thật tốt.

Lệ Sa bước đi chầm chậm về phía sofa, nghe tiếng em cười khúc khích bên tai, tiếng em hỏi han cô có mệt không? Tiếng em nói em yêu cô.

Trân Ni được Trí Tú đưa địa chỉ một người bạn của Trí Tú tại Bắc Kinh, Trân Ni lần theo địa chỉ, đứng trước một căn biệt thự xoa hoa, lo lắng nhấn lấy chuông cửa. Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng nói, Trân Ni ghé mặt mình vào chiếc loa được gắn bên tường

“Dạ, con là Kim Trân Ni, bạn của Bác sĩ Kim Trí Tú. Bác sĩ Kim bảo con đến đây tìm gặp Bác sĩ Sở”

“Con là Trân Ni?”

“Dạ vâng”

“Vào đi…” – Người đàn ông chạc chừng 60 tuổi đi cùng một người con trai trông giống ông như đúc, Trân Ni có thể đoán được, hai người họ chắc chắn là cha con.

“Con ngồi đi”

Người đàn ông hướng tay về ghế sofa, Trân Ni gật đầu lễ phép ngồi đối diện ông. Ông cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm.

“Ta đã nghe Trí Tú nói con đến đây ở học tập. Còn nhỏ như thế mà đã xa gia đình, thật sự rất cam đảm đấy”

Bác sĩ Sở cười sảng khoái nói với cô khiến cô có chút ngại ngùng

“Nếu vẫn chưa có nơi ở, vậy thì ở tạm nhà ta đi. Sở Lâm sẽ giúp đỡ con”

Sở Tiêu xoay sang đứa con trai ông rồi vỗ vỗ vào vai Sở Lâm, cậu từ lúc gặp Trân Ni cũng ngại ngùng không dám lên tiếng. Nghe Sở Tiêu nhắc đến mình liền giật mình, ánh mắt liếc nhìn Trân Ni vội thu lại, xoay sang nhìn Sở Tiêu gật đầu.

“Đây là Sở Lâm, con trai của ta….”

“Chào cô, Trân Ni” – Sở Lâm nở nụ cười lộ cả núm đồng tiền.

Trân Ni đến giờ mới quan sát người con trai đối diện mình, một từ để diễn tả người trước mặt mình thì chắc chắn là mỹ nam, nụ cười cậu ấy thật sự rất đẹp, nhìn nụ cười tươi của cậu ấy trước mặt mình bất giác cô lại nhớ đến Lệ Sa. Cô cắn môi, cúi đầu tránh đi ánh nhìn của Sở Lâm, cô sợ cô không chịu được nỗi nhớ mà bỏ hết tất cả chỉ để quay về ôm lấy chị, nói là cô nhớ chị.

“Chào anh, Sở Lâm”

“Công ty tôi vẫn đang cần người, nếu cô không ngại….”

Trân Ni ngước mặt nhìn Sở Lâm ngập ngừng

“Đến làm thư ký riêng của tôi…”

Trân Ni bối rối vì lời đề nghị của Sở Lâm, cô ngang nhiên vào công ty anh rồi chẳng cần qua vòng loại phỏng vấn mà đến thẳng công ty làm thư ký, có chút không ổn.

“Ta thấy ý của Sở Lâm cũng được đấy. Ở gần Sở Lâm, Sở Lâm dễ giúp đỡ con hơn”

Với tính cách của Sở Tiêu, không dễ dàng gì mà chấp nhận lời đề nghị đó. Nhưng là vì Trí Tú cũng như ông thích tính cách của Trân Ni, cảm giác cô là người rất cá tính.

Nói về quan hệ của Trí Tú và Sở Tiêu. Sở Tiêu là viện trưởng của bệnh viện Bắc Kinh, năm Trí Tú còn là thực tập sinh tại bệnh viện Seoul từng đến bệnh viện Bắc Kinh để đi thực tập. Lúc đó vô tình gặp được con gái của Sở Tiêu, là Sở Nhi. Sở Nhi lúc đó cũng là thực tập sinh tại bệnh viện Bắc Kinh, ở gần nhau lâu, thêm tính cách của Trí Tú dịu dàng lại là thực tập sinh ưu tú nên dễ khiến người đối diện động lòng. Sở Nhi lúc đó rất thích Trí Tú nhưng Trí Tú lại từ chối, Sở Tiêu thì không muốn con gái mình chịu thiệt thòi, lúc đó ra điều kiện hậu hĩnh chỉ để giữ lấy Trí Tú. Nhưng Trí Tú kiên quyết từ chối, Sở Tiêu cảm thấy cũng không làm khó được cô, đành nhận cô làm con nuôi. Hiện tại thì mối quan hệ của Trí Tú và Sở Tiêu rất tốt, Sở Nhi cũng đã có bạn trai.