Chương 38

Thời gian cả hai ở cùng nhau trôi nhanh đến mức cô mong khoảnh khắc đêm nay trôi lâu hơn một chút, để cô có thể ở bên cạnh Lệ Sa thêm vài giây ngắn ngủi. Cô đưa tay sang bên cạnh mình, không thấy Lệ Sa đâu, cô ngồi dậy với lấy chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài phòng khách, nhìn ra bên ngoài thấy Lệ Sa đang ngâm mình bên trong hồ bơi. Cô hướng người đến bên hồ, cởi lấy áo khoác trên người mình, bước chầm chậm đến cạnh Lệ Sa. Lệ Sa xoay đầu nhìn cô, đỡ lấy cô.

“Sao lại ra đây?”

“Em không thấy chị, không thể ngủ được…”

“Đến đây…”

Trân Ni ngoan ngoãn kẹp lấy hong Lệ Sa, tay cô ôm lấy cổ Lệ Sa, cúi mặt đối mặt với Lệ Sa.

“Trân Ni… tôi muốn nói với em một chuyện”

Trân Ni gật đầu

“Tiểu Mi… em đã gặp cô ấy rồi đúng không?”

Trân Ni mĩm cười, cô không thể nói dối Lệ Sa là cô chưa từng gặp Tiểu Mi. Cái hôm mà Lạp phu nhân bắt Trân Ni đi, không phải là Lệ Sa không muốn giải thích lý do Lạp phu nhân gọi cô về nhà, chỉ là đợi đến một ngày thích hợp.

“Cô ấy là người mẹ tôi muốn, không phải là người tôi muốn….”

“Tôi biết hiện tại sẽ rất khó khăn cho em… nhưng chỉ cần em tin tôi. Trân Ni, tôi một lòng nhất nhất thủy chung với em…”

Trân Ni áp môi lên môi Lệ Sa để ngăn Lệ Sa đừng nói nữa, cô sợ bản thân cô mềm yếu vì những lời này mà gục ngã, cô không muốn, không muốn là một người ở phía sau luôn ỷ lại vào Lệ Sa, cô muốn là người đường đường chính chính đứng cạnh Lệ Sa. Yêu một người quá ưu tú, cô cũng phải thay đổi bản thân mình để trở nên phù hợp với họ, cô không muốn tình yêu của cô cùng Lệ Sa mắc kẹt trong cánh rừng đêm u tối, cô muốn đem nó ra bên ngoài ánh sáng. Cô thật sự không biết được kiếp sau cô có thể gặp lại Lệ Sa hay không, nên kiếp này cô mới cố gắng như thế, đem hết tất cả những dịu dàng trao hết cho Lệ Sa.

Tình yêu bị giấu kín ở một góc tối, cảm giác ấy đớn đau biết nhường nào….

“Em tin Lệ Sa….”

Môi cô điên cuồng mυ"ŧ lên môi Lệ Sa, nước mắt thay nhau chảy dài hòa cùng nụ hôn cuồng nhiệt. Khoảnh khắc này chẳng biết sao lại đáng sợ đến thế, cảm giác nhói đau như xé cả tâm can cô, lời nói dối này còn đau hơn có cả hàng vạn nhát dao đâm qua tim, cô không dám đối diện ánh mắt hạnh phúc của Lệ Sa, ánh mắt mang theo sự tin tưởng, hy vọng nhìn cô. Chưa bao giờ cô lại sợ ánh mắt đó đến thế, cô nhắm chặt mắt mình, vòng tay ôm siết lấy Lệ Sa, muốn đem cơ thể cô cùng Lệ Sa hòa làm một.

“Nói yêu em đi…”

“Tôi yêu em”

“Có thể nói yêu em mỗi ngày không?”

Trân Ni áp tay mình lên má Lệ Sa, cúi mặt nhìn Lệ Sa, đem từng đường nét trên gương mặt cô in sâu vào lòng mình. Qua đêm nay thôi, cô chẳng còn nghe được giọng Lệ Sa nói yêu cô. Trân Ni sợ Lệ Sa sẽ quên mất đi đã có một Trân Ni từng xuất hiện trong cuộc đời cô, từng cuồng nhiệt yêu cô.

“Tôi sẽ nói yêu em mỗi ngày”

Xin người đừng quên em có được không?

————

Có người nói với tôi thế này, có tiền sẽ mua được mọi thứ, có thể giữ lấy người mình yêu.

Tôi có thể đem cho em cả thế giới, nhưng lại không thể giữ lấy chân em.

———-

Trân Ni nhìn sang gương mặt Lệ Sa vẫn còn say giấc ngủ, ngắm nhìn cô thật lâu, lướt tay mình lên không trung vẽ lại khuôn mặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi xoay người bước nhanh ra cửa. Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng chặt, cô chạy thật nhanh đến thang máy nhấn nút xuống lầu. Cô muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, cô sợ chỉ cần cô ngoảnh đầu lại sẽ không còn dũng khí để bước đi nữa.

Cô vuốt lấy nước mắt đang rơi không ngừng, ngồi trên xe taxi không dám nhìn ra bên đường mang những kỉ niệm của cô cùng Lệ Sa những ngày qua. Cô chỉ mong cơn mưa rào mùa hạ có thể nhanh chóng qua đi, để rồi cầu vòng sẽ lại xuất hiện. Đối với cô, Lệ Sa là một vầng sáng sáng chói, nhìn quá lâu sẽ khiến người đối diện rơi nước mắt. Muốn được nhìn Lệ Sa lâu, đương nhiên cô phải trang bị cho bản thân mình những thứ hoàn hảo nhất.

Lệ Sa xoa lấy đầu đau nhức, xoay người tìm kím hình bóng Trân Ni. Cô đưa tay sang bên cạnh nhưng bên cạnh trống rỗng, Lệ Sa ngồi dậy khoát lấy áo hướng đi ra phòng khách

“Trân Ni…”

Đáp lại lời cô vẫn là tiếng im lặng đến đáng sợ, căn phòng rộng lớn không thấy bóng hình cô thật lạnh lẽo, chưa bao giờ Lệ Sa thấy sợ không gian rộng lớn như thế này, cảm giác như cô đang đứng lạc lõng giữa một vùng đất hoang, chẳng thể tìm được lối ra.

“Trân Ni…. em đang ở đâu?”

Cô gào thét lên, chạy khắp những con đường mà cả hai đã cùng đi qua, đến những nơi mà cả hai đã cùng đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lệ Sa nhìn tên người gọi, không còn giữ được bình tĩnh, giọng cô run run

“Trí Tú… tôi không tìm được Trân Ni”

“Em ấy… mất tích rồi” – Lệ Sa lo lắng, nói một hơi

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, một lúc lâu mới đáp lời.

“Lệ Sa…. về thôi…”

“Em ấy đã đi rồi….”

Kim Trân Ni em lại một lần nữa bỏ rơi tôi…