Chương 32

Lệ Sa đặt Trân Ni ngồi vào lòng cô, Lệ Sa áp tay lên má Trân Ni vẫn còn đỏ ửng nóng hổi. Trân Ni ti hí mắt, miệng mấp máy giọng thều thào nói với Lệ Sa

“Em mệt…”

Lệ Sa vòng hai tay Trân Ni ra sau cổ cô, bàn tay Lệ Sa chạm vào vết thương ở cánh tay làm Trân Ni đau liền rít lên. Lệ Sa nhíu mày, kéo tay Trân Ni lại, nhìn những vết xước trên cánh tay cô hơi đỏ.

“Vết thương này….?” – Lệ Sa ngước mặt hỏi cô, chắc chắn vết xước dài trên tay cô là do vật nhọn gây ra.

“Em không sao…”

Lệ Sa lướt mắt mình xuống cơ thể của Trân Ni, những vết xước vẫn còn đỏ nhạt, Lệ Sa nhíu mày

“Có phải mẹ tôi cho người đánh em?”

Trân Ni lắc đầu

“Vụn kính xe sượt qua….”

“Tại sao em không nói tôi biết? Em không tin tôi?” – Lệ Sa cảm giác Trân Ni không tin tưởng cô, tại sao lại giấu cô chứ? Điều đó khiến cô không mấy vui vẻ

“Vết thương ngoài da thôi… ahhh”

Trân Ni rên đau khi Lệ Sa thô bạo nhấc bổng cô lên rồi hạ xuống vào vật to lớn đang đứng thẳng. Trân Ni bị bất ngờ, vật giả đã cắm sâu vào bên trong cô, cô lắc đầu, mặt úp lên vai Lệ Sa.

“Em xin lỗi… đừng thêm nữa…”

“Lỗi của em là gì?” – Lệ Sa ôm lấy mông cô, đẩy mạnh hong mình lên, thúc vật giả vào bên trong

“Ahhh~…. là… giấu… Lệ Sa”

“Đừng bao giờ giấu tôi bất cứ điều gì”

“Nói – là – em – yêu – tôi” – Lệ Sa thô bạo vừa rít từng chữ qua kẻ răng vừa thúc liên tục vào tiểu huyệt

“Em… yêu Lệ Sa…” – Trân Ni lắc đầu, giọt nước mắt đọng trên mi cuối cùng cũng rơi xuống.

“Hứa sẽ không rời bỏ tôi”

Trân Ni im lặng không đáp lời, Lệ Sa kéo lấy mặt Trân Ni lại gần mặt mình, gương mặt cô sợ hãi, môi đã tái nhợt đi.

“Em không nói, tôi sẽ thao chết em” – Sự chiếm hữu của Lệ Sa khiến cô không thể giữ được lý trí.

“Ahhh~~…. em không chịu được”

“Lệ Sa… Ư~”

Trân Ni giật run người, cơ thể đón thêm một đợt cao trào mới như rút hết đi tinh lực của cô, Trân Ni ngã rập người vào lòng Lệ Sa. Lệ Sa dường như bị hình ảnh cô bị bắt đi ám ảnh lấy mình, cảm giác sợ hãi cuốn lấy tâm trí cô, cô muốn được nghe Trân Ni nói.

“Hứa với tôi… sẽ không rời xa tôi”

Hạ thân Trân Ni đau nhức, Lệ Sa vẫn không tha cho cơ thể đã dần kiệt sức của cô, vật to lớn vẫn liên tục cắm sâu vào. Trân Ni vịn vai Lệ Sa, gật đầu với cô

“Em hứa… không rời xa…”

Lệ Sa nghe tiếng cô thì thào bên tai mình, vui sướиɠ mà ôm siết cô, mặt áp sát vào ngực cô, xúc động đến mức giọt nước mắt cũng trực trào rơi, nóng hổi thấm vào da thịt Trân Ni.

“Tôi yêu em… Trân Ni”

“Tôi thật sự rất yêu em”

Trân Ni trượt người, nhắm mắt thả cơ thể mềm nhũn của mình ngã vào lòng Lệ Sa.

Lệ Sa ẩm Trân Ni nằm trên chiếc giường lớn, mở trong tủ ra tuyp thuốc giảm đau, nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết thương trên cơ thể cô và cô bé đang đau rát vì sự thô bạo của Lệ Sa. Lệ Sa vừa chạm vào cô bé, Trân Ni liền ưỡn người lên, thuốc thấm vào vết thương rát buốt.

“Xin lỗi, mèo con…”

Nhìn thân thể Trân Ni nhỏ bé đầy vết thương, kiệt sức mà nằm trên giường khiến lòng cô nhói đau. Lệ Sa đi lại gần Trân Ni, kéo chiếc chăn lên cao, đặt lên trán cô nụ hôn rồi xoay người ra ngoài. Cô đi đến tủ rót lấy ly rượu vang, châm một điếu thuốc. Khói thuốc mang theo tâm trạng lo âu của cô hoà lẫn vào không khí. Lệ Sa rít từng hơi, dường như thuốc lá giúp cô bình tĩnh lại một phần nào sau những chuyện đã xảy ra.

“Lệ Sa…” – Trân Ni lí nhí gọi tên cô, dường như mùi hương cơ thể của Lệ Sa đã trở thành một thói quen trong giấc ngủ của cô, không thấy Lệ Sa liền thức giấc.

“Tôi đây”

“Vẫn còn giận em?”

Trân Ni luồn tay mình vào bên trong áo ngủ của Lệ Sa, tìm đến khoảng ngực săn chắc của cô xoa nắn. Lệ Sa cắn chặt răng, mặc tay Trân Ni đang chơi đùa trên cơ thể cô.

“Em bảo tôi nói đùa là có ý gì?” – Lệ Sa vẫn còn vì câu nói của cô mà canh cánh trong lòng

“Em không có ý gì cả. Mẹ chỉ vừa mới tỉnh dậy, Lệ Sa vội vàng như thế em sợ mẹ sẽ bị sốc… Lệ Sa, chị vì vậy mà lo lắng sao?” – Trân Ni chống tay nằm lên người Lệ Sa

Lệ Sa im lặng, mặt tự nhiên lại đỏ ửng. Trân Ni cười khúc khích, nhìn mặt Lệ Sa ngượng ngùng thật đáng yêu, cô nhích người, đặt lên môi Lệ Sa nụ hôn, Lệ Sa hé môi, đáp trả lấy nụ hôn của cô. Tay cô nhanh chóng cởi lấy nút thắt trên áo ngủ của Lệ Sa, thân hình nhỏ bé dường như được tiếp thêm sức mạnh, tay cô vu ngoạn khắp nơi trên cơ thể Lệ Sa, vuốt ve vùng thanh xuân rậm rạp đã nóng hổi. Lệ Sa rêи ɾỉ, ánh mắt đê mê, bên dưới đã bắt đầu rỉ từng đợt bạch dịch.

“Lệ Sa.. em muốn…”

“Mèo con… em nghĩ kĩ chưa? Tốn sức lắm đấy”

Lệ Sa cắn lên môi cô rồi mĩm cười trêu ghẹo. Trân Ni thật sự xấu hổ trước sự trêu nghẹo của Lệ Sa, nhưng cái ý nghĩ muốn mình là người đầu tiên của Lệ Sa khiến cô quyết tâm hơn. Trân Ni chợt đè Lệ Sa xuống giường, môi hôn lên cổ Lệ Sa rồi trượt xuống xương quai xanh, Lệ Sa nắm chặt tay xuống drap giường, từng đợt khó chịu chạy dọc thân cô, bàn tay Trân Ni nhỏ nhắn xoa lên hai khoảng vun tròn săn chắc, đôi môi nhỏ xinh hé mở cuốn lấy nhũ hoa. Lệ Sa chợt rùng mình, muốn đẩy Trân Ni ra nhưng nhìn gương mặt Trân Ni đang say mê trên cơ thể cô nên không đành lòng, nén lấy sự khó chịu vào trong. Trân Ni trượt sâu xuống vùng thanh xuân, rụt rè hôn lên vùng rậm rạp

“Trân Ni…” – Lệ Sa ngại ngùng khi thấy cô đang ngụp sâu dưới chân mình

“Ahhh~~”

Lệ Sa rêи ɾỉ khi lưỡi Trân Ni chạm vào cô bé, môi nhỏ xinh mυ"ŧ lên tiểu hạt đậu, sự khó chịu càng dâng lên kèm theo sự ham muốn. Lệ Sa gồng người cố gắng kìm nén.