Chương 37

Trân Ni được Thái Anh đưa về nhà đã khá muộn. Trân Ni mở cửa nhà, căn nhà tối om, đến rèm cửa cũng không mở, cô nhíu mày gọi tên Lệ Sa nhưng đáp lại vẫn là tiếng im lặng. Trân Ni mở đèn, mang đôi dép bông đi vào nhà, đi qua phòng khách cả nhà bếp cũng không thấy Lệ Sa. Trân Ni nghe thấy tiếng động từ trong phòng phát ra, cô vừa đi vừa liên tiếng hỏi như thăm dò

“Lệ Sa, chị có ở trong đó không?”

Trân Ni không nghe tiếng trả lời, từ từ mở cửa, căn phòng tối mịt, mùi khói thuốc xộc vào mũi cô khiến cô bị nghẹt mà ho sặc sụa, chợt có một bàn tay kéo mạnh cô vào bên trong, gắt gao ép sát cô vào vách tường. Cô sợ hãi, người to lớn trước mặt đầy mùi thuốc lá, hai tay thô bạo khoá chặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu. Trân Ni cố hình dung được người trước mặt mình nhưng căn phòng tối khiến mắt cô không nhìn rõ. Nhưng mùi hương cơ thể làm cô cũng ngờ ngợ được là Lệ Sa, cô không chắc

“Lệ Sa… là chị đúng không?”

Lời nói vừa dứt cô đã bị đôi môi người đối diện áp lên môi mình, thô bạo mà cắи ʍút̼. Mùi thuốc lá từ khoang miệng người kia xộc vào mũi khiến cô khó chịu, nhưng vẫn thoang thoảng hoà lẫn trong đó là mùi hương thanh mát, cách hôn thô bạo này, tiếng thở mạnh bên tai, cô có thể chắc chắn là Lệ Sa.

“Ưmmm~~…. Lệ Sa… dừng lại”

“Lệ Sa sao thế?”

Lệ Sa như bị mất đi ý thức, sự ham muốn được thoã mãn của cô đã dâng lên đến đỉnh điểm từ lúc Trân Ni phớt lờ lời nói của cô. Cô bóp lấy cổ Trân Ni, Trân Ni liền vùng vẫy, vòng tay Lệ Sa kẹp lấy cổ làm cô khó thở, mặt bắt đầu ửng đỏ.

“Lệ… Sa…”

Trân Ni khó khăn gọi tên cô, cô mặc kệ lời nói của Trân Ni, đôi môi vẫn thô bạo lướt lên da thịt Trân Ni, cắn vào bên cổ hằn lên những dấu ấn đỏ. Trân Ni vì chuyện lúc sáng cơ thể vẫn còn đau nhức, vết thương mới chồng lên những vết thương cũ, Trân Ni oằn người không thể chịu được sự thô bạo của Lệ Sa. Lệ Sa mặt tức giận, mắt đã bị sự ghen tức làm cho đỏ âu, con sói hoang trong người cô như chiếm mất đi lý trí, nhìn Trân Ni chống đối càng khiến Lệ Sa thêm tức giận, càng nhớ lại lời nói của Trân Ni lại gắt gao mà ham muốn cô.

“Đau… Lệ Sa”

Tay Lệ Sa nhanh chóng luồn vào bên trong chiếc áo thun, tìm đến bầu ngực cô mà nắn bóp. Trân Ni lắc đầu, cắn chặt môi.

“Ư… Dừng lại…”

Lệ Sa ngước mặt lên mặt đối mặt với cô, Lệ Sa thấy cô lắc đầu, giọt nước mắt như pha lê bóng loáng trên má cô

“Em sợ hãi tôi?” – Lệ Sa giọng trầm đυ.c

Trân Ni lắc đầu

“Vậy tại sao mỗi sự đυ.ng chạm của tôi em đều khóc?”

Lệ Sa nghiến răng, tay đã hằn lên những gân xanh, thô bạo bắp lấy cổ Trân Ni ném thẳng cô xuống giường bên cạnh. Cơ thể Trân Ni bị lực đẩy mạnh liền va đập xuống giường, cô oằn người rên đau. Lệ Sa đè lên người cô, chân kẹp chặt lấy chân cô.

“Bình tĩnh lại đi…”

“Lệ Sa..”

Trân Ni yếu ớt, lí nhí bên tai cô. Lệ Sa làm như không nghe thấy, nhanh chóng cởi lấy bộ quần áo trên người Trân Ni, bàn tay Lệ Sa vuốt ve lên da thịt cô, cô liền rùng mình vì không có quần áo che chắn, Lệ Sa kéo hai chân cô lên cao, tay chống hai bên cô, vật to lớn được Lệ Sa đeo sẵn đã được đặt trước tiểu huyệt. Lệ Sa đẩy hong, tiểu huyệt liền bị vật to lớn đi vào, không có bạch dịch bôi trơn nên vật to lớn đi vào thật khó khăn. Trân Ni hét lên, vùng vằng vì tiểu huyệt sắp bị vật to lớn xé rách

“Đừng… đừng đưa vào”

“Đau rát.. dừng lại, Lệ Sa”

Lệ Sa đã cắm sâu vật giả vào tiểu huyệt, mắt dần quen với bóng tối, cô có thể nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Trân Ni, hai chân mày cô chợt nhíu lại, bên dưới đã không tự chủ được mà ra vào. Trân Ni vịn tay lên người Lệ Sa, miệng liên tục ngăn cô lại

“Lệ Sa…ahhhh”

Vật giả rút ra rồi cắm vào, bên trong tiểu huyệt liền tiết ra bạch dịch để bôi trơn nên vật giả có thể ra vào dễ dàng hơn, từng cái đánh cắm của Lệ Sa sâu đến mức chạm đến tiểu tử ©υиɠ, Trân Ni thở dốc, cơ thể yếu ớt không thể chịu đựng thêm sự thô bạo.

“Em chết mất.. dừng lại đi, Lệ Sa”

“Xin chị… dừng lại đi”

Tiếng van xin nhỏ bé của Trân Ni dưới thân cô, cô vẫn như không nghe thấy, vẫn liên tục đánh cắm vào.

“Tôi yêu em.. Trân Ni”

“Tại sao em luôn từ chối tôi…”

“Tôi yêu em… yêu đến phát điên”

Lệ Sa gằn lên từng chữ, từng cú thúc mạnh vào bên trong như phá tung tiểu huyệt động. Trân Ni hé môi cố hít lấy không khí vào buồng phổi, tiếng thở khó khăn bị ứ nghẹn. Lệ Sa cảm nhận được bên trong Trân Ni đang khít khao siết lấy vật giả của cô, vách tường thịt bị vật to lớn ma sát sắp không chịu được, Lệ Sa bấu chặt mông Trân Ni, thúc liên tục, tiếng da thịt va vào nhau kêu bạch bạch hoà cùng tiếng xuân thuỷ.

“Lệ Sa… ưmmm~~”

Cô sắp đạt đến cao trào, đôi môi tái nhợt mấp máy, mắt không thể mở nổi. Tay vô thức vịn vào tay Lệ Sa

“Ahhhh~~… ư”

Trân Ni giật run lên, hai chân co quắp lại, bạch dịch từ tiểu huyệt tuôn chảy. Lệ Sa ngã người, kéo thân thể Trân Ni đang run rẩy về sát người mình, vật giả bên trong bị xuân thuỷ đẩy ra một nửa, Lệ Sa liền đẩy hong cắm thẳng vật giả vào bên trong.

“Đừng thêm nữa…”

“Đau lắm… Lệ Sa”

“Dừng lại đi…”

Giọng Trân Ni yếu ớt, tay cố gắng đẩy người lên Lệ Sa đang ôm phía sau mình. Lệ Sa vòng tay siết lấy cổ Trân Ni kéo về sau khiến người Trân Ni ưỡn ra hết cỡ, đôi môi cô áp lên môi Trân Ni, vật giả bên trong cũng bắt đầu chuyển động.

“Ahhh~~”

Trân Ni cắn lên môi Lệ Sa, tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén trong vòm họng. Lệ sa đặt tay còn lại xuống tiểu hạt đậu đã sưng đỏ của Trân Ni xoa xoa, vòng tay siết lấy cổ cô ngày một chặt, vật to lớn thúc vào mạnh bạo

“Ư~” – Tiếng rêи ɾỉ của Lệ Sa bên tai cô

“Lệ Sa…”

“Ahh~”

Trân Ni thêm một lần nữa cao trào, cơ thể mềm nhũn thả xuống giường, Trân Ni cắn chặt răng xuống drap giường run rẩy, chẳng thể nhấc nổi thân mình. Lệ Sa rút vật to lớn ra khỏi người cô, nhấc bổng cô lên đi thẳng về hướng phòng tắm.