Chương 33

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ chạy dọc cơ thể Lệ Sa, bên dưới đang phản hồi lại sự đυ.ng chạm của Trân Ni rất tốt. Trân Ni như chú mèo nhỏ thích thú tìm được nơi vui chơi mới, chiếc lưỡi liên tục ma sát lên tiểu hạt đậu của Lệ Sa

“Trân Ni… dừng lại” – Lệ Sa không chịu được, cảm giác này khiến đầu óc cô quay cuồng, du͙© vọиɠ trong người cô sắp bị Trân Ni phá vỡ

“Ahhhh~” – Thoải mái, Lệ Sa cong chân, đẩy hong mình lên cao, áp sát cô bé vào môi Trân Ni.

“Lệ Sa… em vào trong được không?”

Trân Ni đang rụt rè bên dưới cô, chờ đợi cái gật đầu của cô. Lệ Sa nhìn Trân Ni, thật sự là cô muốn đè Trân Ni xuống thân mình mà thao, nhưng nghĩ lại mèo con của con đang muốn đảo chính nên cô chỉ mĩm cười, gật đầu. Trân Ni giơ hai ngón tay lên ra hiệu cho Lệ Sa biết là cô sắp đưa hai ngón tay vào bên trong Lệ Sa, Lệ Sa liếʍ môi, gật đầu. Trân Ni hít một hơi sâu, chầm chậm đặt hai ngón tay của mình trước tiểu huyệt động, ngón tay Trân Ni nhỏ nhắn đi vào tiểu huyệt, Lệ Sa liền nhíu mày rên lên, Trân Ni sợ run ngón tay trong tiểu huyệt dừng lại không dám động

“Mèo con… đã đến đó rồi còn dừng lại? Em là muốn trêu ghẹo tôi?” – Lệ Sa khó chịu nói với Trân Ni

Trân Ni lắc đầu, nhắm chặt mắt mình đâm thẳng hai ngón tay vào bên trong Lệ Sa, Lệ Sa gồng mình rên đau, không dám rên lớn sợ sẽ làm Trân Ni sợ, chỉ biết mím lấy môi chịu đựng, mồ hôi trên trán đã bắt đầu lấm tấm rơi.

“Trân Ni…”

Lệ Sa ngước đầu dậy, nhìn xuống bên dưới mình đã thấy Trân Ni úp mặt xuống drap giường thút thít, ngón tay bên trong cô vẫn còn giữ nguyên.

“Sao lại khóc rồi?”

“Em…”

Thật sự là lúc Trân Ni đâm mạnh vào bên trong, thấy máu từ tiểu huyệt chảy ra cô tưởng cô đi nhầm đường làm tổn thương tiểu huyệt, nên có chút sợ.

“Em không động, tôi sẽ đè em xuống rồi động em”

Hai ngón tay Trân Ni nghe lời đe doạ của Lệ Sa cũng bắt đầu động, chầm chậm rút ra rồi đưa vào.

“Nhanh lên một chút… Trân Ni”

Lệ Sa muốn phát điên, ngón tay Trân Ni như không có sức lực, cứ như trêu ghẹo cô.

“Trân Ni… em không phải sợ tôi đau, em cứ như thế tôi còn khó chịu hơn” – Lệ Sa sắp mất kiên nhẫn

Trân Ni gật đầu, lấy hết sức thúc mạnh vào bên trong. Nhắm mắt nhắm mũi thúc liên tục vào, Lệ Sa từ trợn tròn mắt đến thở hơi lên, thật sự là kĩ năng của Trân Ni dỡ tệ, làm Lệ Sa phải điều chỉnh mông theo nhịp điệu của Trân Ni.

“Ahhh~~”

“Nhanh lên… Trân Ni”

Lệ Sa gần đạt đến cao trào, liền rêи ɾỉ gọi tên cô. Tay Trân Ni sắp rụng rời, dần kiệt sức, cố gắng hít một hơi sâu, thúc mạnh hơn. Lệ Sa ưỡn người, giật run

“Ư~….”

Lệ Sa cắn răng, cảm giác cao trào chạy dọc thân cô. Trân Ni bên dưới mệt lã, ngã người nằm đè lên người Lệ Sa.

“Người bị đè không mệt mà người đè đã mệt rồi?” – Lệ Sa kéo Trân Ni lên nằm trên người cô

“Mệt chết được….”

“Sau này còn muốn đảo chính?”

Trân Ni liền lắc đầu, tay cô tưởng rụng ra khỏi người mất rồi. Loại chuyện này, cô không muốn thử lần nữa, thật sự khâm phục sức khoẻ của Lệ Sa.

“Vết thương còn đau không?”

“Đã đỡ hơn… Lệ Sa, sau này đừng hút thuốc nữa…”

Lệ Sa gật đầu, Trân Ni mệt lã áp mặt xuống ngực cô, không gian căn phòng bỗng chốc lắng đọng.

“Trân Ni… sau khi kết thúc chuyến du lịch tại Sing, chúng ta cùng đi đăng kí kết hôn đi”

Lệ Sa vuốt vuốt tóc Trân Ni, Trân Ni vờ như không nghe thấy, nhắm chặt mắt để Lệ Sa tưởng cô đã ngủ say. Cô biết Lệ Sa một lòng chung thuỷ với cô, nhưng cô là không muốn Lệ Sa cũng như Lạp Gia vì cô mà mang tiếng xấu. Nếu bị đồn ra bên ngoài, đại tiểu thư Lạp Gia tự ý đăng kí kết hôn cùng cô, cô sợ Lạp Gia trong vòng một ngày sẽ không chống đỡ được dư luận mà sụp đổ. Thật sự, chuyện kết hôn, không phải muốn là được, với tầng lớp thượng lưu, chuyện hai người đến với nhau rất dễ bị người khác dòm ngó. Cô không thể vì sự ích kỉ mà không màng đến sự nghiệp cũng như tương lai của Lệ Sa.

Từ ngày được Lạp phu nhân đồng ý để Lệ Sa bên cạnh cô vài ngày, cô cũng thoải mái hơn trong việc đi ra ngoài cùng Lệ Sa. Nhưng nói gì thì nói, cũng không nên gây sự chú ý với mọi người. Trân Ni được Lệ Sa dẫn vào một vài cửa hàng quần áo, chuẩn bị cho chuyến du lịch của cả hai. Trân Ni thử một chiếc đầm hở lưng, xoay người nhìn thân hình kiều diễm của mình trong gương, được khoát lên người bộ cánh đắt tiền, người bình thường như cô cũng ra dáng tiểu thư. Lệ Sa nhìn Trân Ni bước ra từ phòng thay đồ, không tự chủ được trước thân hình quá đỗi quyến rũ của Trân Ni, bộ cánh hở lưng để lộ một khoảng từ vai cô xuống gần đến chiếc eo thon, phía trước thì trễ ngực, bên dưới thì ngắn ngang đùi lộ ra đôi chân thon thả.

“Lệ Sa thấy thế nào?”

Lệ Sa đi nhanh về phía cô, nhanh chóng kéo cô trở vào phòng thay đồ, đóng sầm cửa, khoá chốt, gắt gao ép chặt lấy cô vào thành cửa.

“Em là muốn câu dẫn tôi?”

“Em không có…” – Trân Ni cười khúc khích

“Trân Ni… em đừng tưởng ở đây là tôi không thể thao em”

“Lệ Sa…”

Trân Ni cắn môi, ánh mắt đê mê câu dẫn cô, một tay vòng tay ôm lấy cổ Lệ Sa, một tay vuốt ve bên dưới cô khıêυ khí©h, Lệ Sa rên ư ử, ánh mắt chăm chăm nhìn Trân Ni quyến rũ mình. Bàn tay cô nhanh chóng luồn vào bên trong quần Lệ Sa xoa nắn lên cô bé, kéo Lệ Sa gần sát mình, áp môi lên tai cô thì thầm

“Yêu em..”