Chương 25

Lệ Sa kéo tay Trân Ni đến nhà bếp, đẩy cô ngồi xuống ghế. Lệ Sa lục tìm trong nhà xem có chút gì ăn không, nhưng mà căn nhà chẳng còn gì ngoài mì gói. Lệ Sa cầm hai gói mì trên tay, xoay mặt qua nhìn Trân Ni, Trân Ni cười khúc khích nhìn cô đang xụ mặt xuống làm xấu

“Chỉ còn mỗi mì”

“Em ăn được mà… chỉ sợ Lệ Sa ăn không quen”

Lệ Sa lắc đầu, lấy hai cái tô trên đầu tủ ra đặt xuống mặt bàn, cô bắt ấm nước lên rồi dùng kéo cắt hai gói mì cho vào tô, vụng về thế nào mà mì văng tung toé. Trân Ni ngồi bên bàn ăn nhìn cô lúng túng thật đáng yêu, Trân Ni không đành lòng nhìn đại tiểu thư Lạp gia vào bếp thì đứng dậy, hướng đến cô đi đến

“Để em làm cho”

Lệ Sa làm mặt nũng nịu nhìn Trân Ni, Trân Ni ghé mặt mình hôn vào má Lệ Sa một cái. Cô là muốn trổ tài một chút, nấu cho người mình thích ăn thôi mà, tại gói mì nó không nghe lời.

“Không sao. Để em nấu cho Lệ Sa ăn”

Trân Ni đẩy Lệ Sa sang một bên, thành thục cắt những gói gia vị cho vào tô mì, nêm nếm một chút lại.

“Lệ Sa có ăn cay không?”

Lệ Sa lắc đầu, không phải là cô không biết ăn cay mà là ăn cay rất dỡ, ăn một chút là mặt đã đỏ ửng nóng hổi trông rất buồn cười.

“Vậy em không cho ớt”

Trân Ni cắt vài trái ớt vào tô mình. Đợi nước sôi rồi đổ vào tô, mùi hương bốc ra thơm lừng khiến Trân Ni đói bụng, bụng kêu lên ọt ọt. Trân Ni đặt tô mì lại trước mặt Lệ Sa, tô còn lại thì đặt bên cô.

“Ăn thôi”

Lệ Sa đưa đũa vào định gắp lên ăn thì Trân Ni đã bảo cô dừng lại, Trân Ni đưa muỗng vào tô Lệ Sa nếm thử nước mì, cảm thấy không cay mấy thì cô gật đầu

“Lệ Sa ăn đi”

Lệ Sa nhìn cô, quan sát từng hành động từ nãy giờ của cô, cảm thấy Trân Ni đối với cô rất thật. Trân Ni ngồi trước mặt cô khác với Trân Ni đanh đá mà cô đã gặp từ những ngày đầu. Trân Ni hiện tại, đem con người thật của mình mà đối xử với cô. Lệ Sa cong môi cười, đôi đũa trên tay cứ bất động.

“Lệ Sa không ăn được sao? Hay để em kím gì nấu nha” – Trân Ni buông đôi đũa trên tay xuống, nhíu mày nhìn Lệ Sa cứ ngây người nhìn cô.

Trân Ni đứng bật dậy, đến tủ lạnh kím một chút gì đó còn sót lại.

“Lệ Sa… vẫn còn một quả trứng và kim chi mà”

Trân Ni nhìn sang Lệ Sa, Lệ Sa gật đầu với cô. Lệ Sa chỉ biết luộc trứng chứ chiên trứng thì cô thua, nên đành nói là nhà chỉ còn mì gói. Trân Ni liếc mắt nhìn Lệ Sa, thấy cô cười cười như bị Trân Ni bắt quả tang mình không biết nấu ăn.

“Đợi em một chút”

Trân Ni đeo chiếc tạp dề treo ở góc tường vào người, búi cao tóc lộ cần cổ trắng ngần, xoắn tay áo lên cao. Trân Ni tập trung đập quả trứng vào chén, nêm nếm gia vị rồi cho vào chảo dầu. Lệ Sa nhìn những động tác thành thạo của Trân Ni cũng ngạc nhiên, cảm thấy Trân Ni thật giỏi.

“Em biết nấu ăn sao?”

“Em nấu ngon là đằng khác” – Trân Ni xoay mặt cười như trêu chọc

“Xem ra tôi đánh giá thấp em rồi” – Lệ Sa tấm tắc gật gật đầu

“Nếu Lệ Sa muốn.. mỗi ngày em đều nấu cho Lệ Sa ăn”

“Được rồi, ăn thôi”

Trân Ni đặt đĩa trứng trước mặt cô, dùng đũa xắn một miếng trứng rồi đưa đến miệng Lê Sa. Lệ Sa hé miệng, nhận lấy miếng trứng cô đưa đến nhai ngon lành.

“Để tôi, em ăn đi”

Tiếng mở khóa cửa cắt ngang, cả hai nhìn ra bên ngoài. Trí Tú cùng Thái Anh giơ thật nhiều túi thức ăn lên rồi cười toe, Trí Tú đóng cửa đi sau Thái Anh, đặt túi thức ăn lên bàn, Trí Tú trợn to mắt nhìn hai tô mì, liền liếc ánh mắt sang Lệ Sa, giọng điệu mỉa mai châm chọc

“Đại thiểu thư của Lạp gia, cậu cho người ta ăn như vậy làm sao đầy đủ dưỡng chất đây?”

Lệ Sa cười méo xệch, tự nhiên muốn gϊếŧ người ghê. Nếu không có ai ở đây, chắc chắn cô sẽ cho Trí Tú một trận. Từ lúc Trí Tú biết cô đi cùng Trân Ni, nhiều lần mang Trân Ni ra mà trêu ghẹo cô. Mà cũng đúng thôi, ai biểu Lệ Sa ưu tú quá, đến 30 tuổi mới có mối tình đầu, nên bạn bè như Trí Tú phải mừng cho bạn mình rồi.

“Trí Tú, chị đừng ghẹo Lạp Tổng nữa”

Thái Anh từ nãy giờ chất đồ ăn vào tủ xong xuôi rồi ngồi vào bàn cùng 3 người, Thái Anh từ nãy giờ nhìn mặt của Lệ Sa ngượng ngùng nên cũng muốn cắt ngang trò trêu chọc này của Trí Tú.

“Cô là Trân Ni sao? Tôi có nghe Trí Tú kể về cô”

Trân Ni đỏ mặt, nghe tiếng Thái Anh hỏi mình thì gật đầu, nở nụ cười lộ cả hai chiếc răng thỏ. Thái Anh là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, nhìn vào khiến người đối diện có cảm giác rất muốn bảo bộc, với mái tóc nhuộm vàng dài được búi cao, trông Thái Anh càng giống những cô công chúa trong truyện cổ tích. Trân Ni nhìn Thái Anh liền có cảm tình

“Trân Ni, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em 20 tuổi rồi” – Trân Ni dần thả lỏng cơ thể mình nói chuyện với Thái Anh

“Vậy sao? Xem ra Trân Ni vẫn còn nhỏ nhỉ. Tôi 27 tuổi rồi, tôi đang làm cùng công ty với Lạp Tổng”

“Bởi nên chị mới nói, Lệ Sa đi câu được con cá nhỏ bé thế này phải chăm người ta thật tốt chứ”

Lệ Sa hắng giọng một cái, cái tên Trí Tú này, không ngăn hắn lại thì một lát Trân Ni ngại ngùng chạy mất dép mất. Cả ba người nghe tiếng hắng giọng của Lệ Sa thì liền xoay lại nhìn, Lệ Sa ánh mắt sát khí nhìn Trí Tú

“Trí Tú, hay là tôi cùng cậu nấu ăn đi. Để hai người bọn họ thoải mái nói chuyện được không?”

“Cậu nấu ăn được sao?” – Trí Tú bất ngờ trước lời đề nghị của Lệ Sa. Lệ Sa chỉ nhoẻn môi cười.