Chương 26

Lệ Sa kéo Trí Tú đứng dậy đến khu vực bếp, thành thục như một đầu bếp chuyên nghiệp, Lệ Sa lôi những túi thức ăn trong bịch lớn ra đặt xuống mặt bàn bếp rồi xoay đầu nhìn Trí Tú

“Trí Tú, cậu sơ chế nguyên liệu đi”

Trí Tú tròn xoe mắt nhìn Lệ Sa, thấy Lệ Sa lôi trong túi ra vài trái cà chua, dưa leo cho vào thau nhựa rửa sạch. Nhìn Lệ Sa phân chia công việc xem, có phải là quá đáng lắm không? Trí Tú thì cả túi đồ ăn to, còn cô chỉ rửa vào trái cà chua. Trí Tú bất lực, lắc đầu rồi cũng lại phụ một tay

“Tôi sẽ làm phụ bếp, cậu cần gì cứ nói tôi” – Lệ Sa vừa nói vừa cho quả cà chua bi mình vừa rửa xong cho vào miệng

“Vậy sao? Tôi có việc muốn nhờ cậu”

“Chuyện gì?”

“Ra ngoài ngồi đi, đừng cản trở việc nấu ăn của tôi” – Trí Tú có hơi bực mình khi thấy Lệ Sa đứng áng trước mặt mình.

Lệ Sa cười hì hì, vẫn ngoan cố trụ trong nhà bếp chọc tức Trí Tú. Trân Ni và Thái Anh từ bao giờ đã ngồi ở phòng khách tám chuyện cùng nhau, nghe trong bếp tiếng la hét chói tai, tiếng nồi niu xoong chảo đánh vào nhau kêu leng keng, cảm tưởng như có một trận đánh kịch liệt dưới bếp, Trân Ni hốt hoảng nhìn Trí Tú và Lệ Sa choảng nhau, định đứng dậy can ngăn thì Thái Anh đã nắm lấy tay cô giữ lại.

“Không cần đâu, để họ đánh nhau đi. Bọn họ là vậy đó, xáp lại là vậy. Lát mệt thì ngưng thôi”

Thái Anh có vẻ như đã quen với sự việc thế này, coi bộ cũng diễn ra thường xuyên. Trân Ni mặc dù ngồi lại vị trí cũ nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng cho Lệ Sa, Thái Anh nhìn sang gương mặt Trân Ni, hai chân mày cô đang nhíu lại với nhau thì mĩm cười nhìn theo hướng ánh mắt của Trân Ni.

“Hai người thôi đi, thật ồn ào” – Thái Anh nói với vào.

Lệ Sa đang kẹp lấy cổ Trí Tú nghe thấy tiếng Thái Anh thì ngưng lại, cả hai buông nhau ra, phủi phủi lại quần áo. Trí Tú mặt đã đỏ ửng, hừ lên một cái rồi xoay lại tiếp tục nấu ăn. Lệ Sa thì bễu môi, cầm lấy chai nước nốc một hơi rồi đi ra ngoài.

“Thái Anh, em nên quản lý Trí Tú một chút. Cậu ấy dạo này sinh hư rồi” – Lệ Sa đưa chai nước cho Trân Ni rồi ngồi xuống kế cô

“Lệ Sa không sao chứ?” – Cô lo lắng nhìn Lệ Sa, Lệ Sa lắc đầu xoa xoa tóc cô

“Em xuống phụ Trí Tú” – Thái Anh không muốn làm phiền không gian của hai người liền đứng dậy, bước đi được vài bước thì dừng lại

“À, Lạp Tổng. Chủ tịch vừa…”

Lệ Sa liền lắc đầu có ý kêu Thái Anh ngưng lại. Trân Ni nhìn Thái Anh đang nói giữa chừng thì bỏ lửng câu nói, cô xoay sang nhìn Lệ Sa, Lệ Sa cong môi cười với cô rồi đứng dậy.

“Tôi nói chuyện với Thái Anh một chút. Em đi tắm đi, xong rồi ăn cơm. Tôi có nhờ Trí Tú mua giúp em vài bộ quần áo rồi”

Lệ Sa nói xong, thấy Trân Ni ngoan ngoãn gật đầu thì bước đi theo Thái Anh. Trân Ni nhìn cả hai người họ ra ngoài cửa, cánh cửa đóng sầm lại. Trân Ni thở dài, rơi vào trầm tư. Có vẻ chuyện khá quan trọng nên hai người họ mới không muốn cho cô biết, hoặc chuyện cũng có thể liên quan đến cô. Dòng suy nghĩ khiến Trân Ni nhớ về chuyện lúc sáng, cô lủi thủi đứng dậy đi vào phòng.

“Chủ tịch vừa gọi điện cho tôi, Chủ tịch nói ngày mai chị nên về nhà…..”

“Nếu không?” – Lệ Sa nhét hai tay vào túi đứng đối diện Thái Anh

“Nếu không… Chủ tịch sẽ dùng biện pháp mạnh để đưa chị về”

Lệ Sa nhếch môi cười, mẹ cô cuối cùng cũng đưa ra lời đe doạ với cô. Cô không phải là không biết sợ. Cô sợ chứ, với thế lực của mẹ cô, dễ dàng có thể bắt được Trân Ni đi, trừ khi Trân Ni tin tưởng cô, tuyệt đối ở bên cạnh cô.

“Tôi biết rồi”

Lệ Sa gật đầu với Thái Anh, mở cửa đi vào nhà đã thấy Trí Tú cùng Trân Ni dọn sẵn cơm trên bàn ăn. Trân Ni vừa gội đầu xong nên tóc vẫn còn ướt, Lệ Sa mặt vẫn bình thản đi đến cạnh cô

“Sao em không sấy khô tóc?”

“Ừm… em không tìm được máy sấy”

“Vào phòng đi, tôi sấy tóc giúp em” – Lệ Sa hất đầu với Trân Ni rồi hướng đi về phòng

“Cậu ăn trước đi, không cần đợi tôi” – Lệ Sa nói với Trí Tú, Trí Tú mĩm cười gật đầu với Lệ Sa

Lệ Sa đóng cửa phòng, đi đến hộc tủ trên cao lôi ra máy sấy, Trân Ni tròn xoe mắt nhìn Lệ Sa như thể cô đã quen với mọi thứ trong nhà này.

“Lệ Sa từng ở đây sao?” – Trân Ni ngồi xuống ghế, nhìn vào gương, Lệ Sa đang đứng sau lưng cô

“Không. Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, căn hộ chính của Trí Tú ở gần bệnh viện cậu ấy, thiết kế hai căn hộ giống hệt nhau nên tôi biết thôi”

Trân Ni gật đầu, không gian trong phòng chợt lắng đọng lại chỉ nghe được tiếng sấy. Trân Ni nhìn mặt Lệ Sa suy tư, như có điều muốn nói với cô.

“Có chuyện gì sao?”

“Mẹ tôi bảo ngày mai tôi nên về nhà…”

“Em ở nhà đợi Lệ Sa” – Trân Ni mĩm cười nói với cô

“Tôi không an tâm để em ở nhà một mình”

“Thế Lệ Sa tính làm gì? Định đem em đi theo à?” – Trân Ni cười khúc khích trêu chọc

“Ừm. Tôi sẽ đem em theo, miễn là em ở trong tầm mắt tôi” – Lệ Sa nghiêm túc nói

“Lệ Sa đừng lo. Em có thể ở nhà mà, với lại ở đây cũng có bảo vệ, em không tin là bị bắt đi”

“Trân Ni… tôi không an tâm…”

Trân Ni thấy Lệ Sa chợt nghiêm mặt, nhíu mày nhìn cô. Cô thấy có vẻ như là Lệ Sa chỉ muốn tốt cho cô, liền đứng dậy xoay người áp tay lên má Lệ Sa, đặt nhẹ nụ hôn lên môi Lệ Sa trấn an.

“Được rồi… mai em đi cùng Lệ Sa, được không?”