Chương 24

“Bọn họ là ai?” – Trân Ni xoay mặt nhìn Lệ Sa

“Người của mẹ tôi” – Lệ Sa giọng trầm đều trả lời, cơ mặt cô đanh lại, căng thẳng. Cô lo sợ mẹ cô sẽ làm hại đến Trân Ni, nhưng không ngờ là ngay trước mặt cô. Điều đó càng khiến cô thấp thỏm.

“Họ muốn bắt Lisa?” – Trân Ni nhíu mày khó hiểu

“Không. Họ muốn bắt em”

“Bắt em? Vì sao?” – Trân Ni xoay người, tự nhiên thấy chuyện chẳng lành.

“Để nói sau đi, cần phải đưa em đến nơi an toàn đã”

Lệ Sa xoay mặt, cong môi nở một nụ cười động viên Trân Ni. Cô không muốn Trân Ni phải lo sợ, nhưng nghĩ đến việc một ngày Trân Ni bị bắt đi, lúc đó không biết cô sẽ phát điên thế nào.

“Trí Tú.. chuyện tôi nhờ cậu sao rồi”

“Tôi chuyển bác gái về phòng VIP bệnh viện của tôi rồi. Cậu yên tâm, sẽ có người chăm sóc bác ấy”

“Ừm, Trí Tú, hiện tại tôi và Trân Ni đang gặp nguy hiểm….”

“Ý cậu là gì?”

Lệ Sa liếc mắt lên kính chiếu hậu, phía sau xe cô chiếc xe màu đen đang bám rất sát. Cô đạp mạnh chân ga, phóng xe lạng lách trên con đường tấp nập. Trân Ni hét lên, không dám nhìn phía trước mặt mình.

“Lệ Sa… cậu ổn chứ?”

“Trí Tú… có người bám theo đuôi xe tôi”

“Lệ Sa, cậu đang ở đâu?”

“Đường XX”

“Ráng cắt đuôi họ. Đến ngã tư A quẹo phải. Tôi sẽ gửi cho cậu định vị căn hộ của tôi”

“Được rồi, cám ơn cậu, Trí Tú”

Lệ Sa xoay mặt nhìn Trân Ni đang sợ hãi, co rúm người, tay che lấy mặt. Cô cắn môi, lòng bức rức. Vì cô mà người con gái bé nhỏ này phải liên luỵ bao nhiêu chuyện. Tiếng tin nhắn gửi đến, kèm theo cả dòng note của Trí Tú “lầu 31.5, mật khẩu nhà 0211, tôi sẽ đến gặp cậu sau”

Lệ Sa nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe phía sau, tấp xe nhanh vào tầng hầm khu căn hộ cao cấp. Lệ Sa kéo tay Trân Ni vẫn còn ngơ ngác đến thang máy.

“Cho tôi một tờ khăn giấy” – Lệ Sa xoay sang nói với Trân Ni, Trân Ni gật đầu, chẳng biết Lệ Sa đang muốn làm gì.

Lệ Sa nhón người, tay cầm tờ khăn giấy lên che bít camera được gắn bên trong rồi kéo Trân Ni vào, nhấn nút 31. Nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm, kéo Trân Ni vào lòng mình ôm siết lấy cô.

Trân Ni xoa xoa lên lưng Lệ Sa, đầu dựa vào vai cô, thật sự ở cạnh Lệ Sa cô thấy rất bình yên. Tiếng thang máy ting báo hiệu đã đến tầng 31, Lệ Sa đan tay mình vào tay Trân Ni, đi trước dẫn cô theo sau, dừng lại trước cửa phòng 31.5, cô nhấn mật khẩu, tiếng cạch mở khoá vang lên. Lệ Sa đẩy cửa đi vào nhà, Trân Ni đi theo phía sau cô, Lệ Sa nhìn Trân Ni đã đóng chặt cửa liền gắt gao ép sát Trân Ni vào vách tường bên cạnh, ngấu nghiến hôn lên môi cô. Trân Ni bị Lệ Sa làm cho bất ngờ, chỉ biết bất động mặc Lệ Sa phát tiết. Môi lưỡi dây dưa một hồi lâu, Lệ Sa nhả lấy môi Trân Ni ra, tay chống hai bên vai cô, cúi đầu thở dốc.

“Lệ Sa… đừng lo lắng” – Trân Ni kéo mặt Lệ Sa, đặt nhẹ lên môi cô nụ hôn, Lệ Sa gật đầu, cô hiện tại không nên lo lắng, vì như thế rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý của Trân Ni. Cô vẫn là nên bình tĩnh đối phó.

“Tôi không sao. Chỉ là sợ em bị bắt đi mất”

“Hứa với tôi, nếu mẹ tôi làm khó em, quyết không được buông tay tôi. Được không?” – Lệ Sa ánh mắt khẩn thiết nhìn cô

“Ý Lệ Sa là gì? Mẹ Lệ Sa sẽ chia cắt em và Lệ Sa?”

“Trước mắt là vậy…. nhưng mà… tôi sẽ không để bà ấy thực hiện được đâu. Tôi sẽ không để bà ấy làm hại đến em”

Trân Ni có thể ngờ ngợ ra một vài chuyện, có phải vì thân phận cô không? Lúc sáng những lời Lạp phu nhân nói cũng khiến cô một phần tủi thân.

“Vì thân phận của em…” – Trân Ni tự nhiên thấy lòng mình dấy lên một nỗi sợ, cô lùi về sau, tránh né ánh nhìn của Lệ Sa

“Trân Ni, tôi không quan tâm thân phận của em. Nếu vì thân phận tôi đã không cùng em dây dưa”

“Trân Ni. Đừng nghĩ nhiều, được không? Ở cạnh tôi thôi”

Lệ Sa nhẹ nhàng nói với cô, giúp cô trấn tĩnh. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình thế nào cũng không xứng với Lệ Sa. Cô cắn môi, nén đi giọt nước mắt, mặc Lệ Sa đang ôm siết lấy cô. Cô trốn cùng Lệ Sa bây giờ, có chắc là sẽ trốn được cả đời không? Lệ Sa cùng cô chống đối Lạp phu nhân, nhưng sau này Lệ Sa có chọn gia đình mà từ bỏ cô không?

“Nhưng Lệ Sa không thể từ bỏ gia đình mình được”

“Gia đình và em, tôi sẽ giải quyết được. Tại sao tôi có thể chấp nhận em mà gia đình tôi lại không thể chứ? Họ sẽ chấp nhận thôi, gia đình tôi sẽ hoàn thiện hơn nếu có em”

“Tin tôi, chỉ cần em tin tôi” – Lệ Sa liếʍ lấy môi mình, Trân Ni từ nãy giờ chỉ biết gật đầu trước lời nói của Lệ Sa, môi cố nhếch lên một nụ cười.

“Đói không? Tôi làm chút gì cho em ăn”

“Lệ Sa biết nấu ăn sao?” – Trân Ni ngước mặt lên nhìn Lệ Sa tò mò.

“Cũng biết chút chút” – Lệ Sa gãi gãi đầu.