Chương 23

“Mẹ”

Lệ Sa ung dung đi xuống lầu, còn cô thì vất vả bước theo sau, bước chân của cô có phần loạng choạng. Lạp phu nhân không thèm liếc mắt xem người ngoài sau đang đi tới, vẫn bình thản nhâm nhi tách trà trên tay. Lệ Sa đi đến ghế sofa, ngồi xuống chiếc ghế gần bà. Trân Ni bẽn lẽn, đứng một bên không dám bước tới.

“Cô đến đây ngồi đi” – Lạp phu nhân lên tiếng gọi

Trân Ni gật đầu rồi đến ngồi bên ghế đối diện Lệ Sa. Lạp phu nhân quan sát Lệ Sa chăm chú nhìn Trân Ni, cong môi cười. Bà vội lên tiếng cắt đứt đi ánh nhìn của Lệ Sa

“Không phải hôm nay có cuộc họp cổ đông sao?”

“Con đã dời lại vào chiều nay” – Lệ Sa xoay mặt nhìn Lạp phu nhân

“Dù gì công ty vẫn là quan trọng, con đừng lơ là” – Lạp phu nhân có ý trách móc

“Con hiểu. Mẹ… con có chuyện muốn nói” – Lệ Sa trong lòng vui sướиɠ, cười tươi nói với bà. Trân Ni đối diện cũng có thể thấy được sự vui mừng trong mắt Lệ Sa

“Mẹ cũng có chuyện muốn nói. Con nói trước đi” – Lạp phu nhân đặt tách trà xuống bàn, chăm chú nhìn Lệ Sa

“Con muốn cưới Trân Ni”

Trân Ni muốn ngất xĩu trước câu nói của Lệ Sa, cô trợn to mắt, nhìn Lệ Sa không chớp mắt. Lạp phu nhân cũng không ngoại lệ, bà cũng bị lời nói của Lệ Sa đánh thẳng vào tai, cố giữ bình tĩnh nhưng tay bà run run, môi giật giật lên cố nở một nụ cười. Bà nhìn sang Trân Ni, Trân Ni nhíu mày nhìn Lệ Sa

“Trân Ni… mẹ cô dạo này thế nào?” – Lạp phu nhân lãng đi lời nói của Lệ Sa

“Dạ, mẹ cháu đã khoẻ hơn rồi ạ. Đều là nhờ Lạp phu nhân”

“Đều là làm theo hợp đồng. Cô ngủ cùng Lệ Sa thì mẹ cô được sống, cô hiểu ý tôi chứ?” – Lạp phu nhân như muốn nhấn mạnh câu nói

“Dạ vâng cháu hiểu”

“Hôm qua đến ngủ cùng Lệ Sa, mặc dù là ngoài hợp đồng tôi đưa ra nhưng tôi vẫn sẽ chuyển tiền vào tài khoản cô”

“Dạ không, không cần đâu ạ”

“Mẹ, hôm qua không phải là vì hợp đồng đẻ thuê. Là con và Trân Ni tình nguyện ngủ cùng nhau” – Lệ Sa biết mẹ cô đang tránh né đi chuyện cô và Trân Ni.

“Với lại hợp đồng ngày hôm đó đã chấm dứt rồi”

Lạp phu nhân cau mày, nhìn Lệ Sa đang mất bình tĩnh mà tức giận.

“Chúng ta vẫn có thể soạn một hợp đồng mới, nếu cô Trân Ni vẫn còn cần đến tiền” – Lạp phu nhìn sang Trân Ni, nói như thể cô đến với Lệ Sa chỉ vì tiền.

Trân Ni đứng bật dậy, cúi gập đầu với Lạp phu nhân, liếc mắt sang nhìn Lệ Sa

“Cám ơn lòng tốt của Lạp phu nhân. Nhưng cháu không nhận đâu ạ, chào bà”

Trân Ni không thèm nhìn lại phía sau, bước đi một mạch ra khỏi cửa, chạy thật nhanh ra khỏi cổng. Trân Ni bụm chặt miệng mình, khóc nấc lên. Bây giờ người ta đã gắn cho cô cái mác là đẻ thuê, thân phận thấp hèn như thế, cô làm sao xứng với Lệ Sa?

“Mẹ, con không hiểu mẹ đang làm gì? Không phải mẹ rất thích Trân Ni sao?” – Lệ Sa như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm trong lòng

“Mẹ chưa từng nói là thích Trân Ni. Mẹ ngạc nhiên vì cô ấy có thể cùng con lên giường”

“Ý mẹ là gì?”

“Tiểu Mi sẽ về trong ngày mai. Con sắp xếp mà về dùng cơm đi” – Lạp phu nhân dõng dạc nói với Lệ Sa

“Tiểu Mi?”

“Con bé thanh mai trúc mã với con. Tiểu Mi mới là người phù hợp với con”

Lệ Sa nhíu mày nhìn bà, vẫn không hiểu ý bà.

“Tiểu Mi hiếm muộn nên rất khó sinh con, nên ta tìm người khác đẻ thuê. Tiểu Mi cũng đồng ý việc đó”

Một chữ cũng Tiểu Mi, hai chữ cũng Tiểu Mi. Chết tiệt, Lệ Sa tức điên. Tại sao mẹ cô lại làm như thế?

“Mẹ. Ai sinh cho con một đứa bé, con sẽ cưới người đó”

“Con không cần biết thanh mai trúc mã gì hết”

Lệ Sa hét lên, tức giận bấu chặt tay đến mức gân xanh nổi lên, tay cô run run, mặt đã đỏ ửng.

“Đừng hy vọng đến chuyện đó…”

“Mẹ cản được con?”

“Mẹ không cản được con, nhưng mẹ cản được Trân Ni”

“Mẹ đừng nghĩ đến việc làm hại cô ấy…”

Lạp phu nhân nhìn bóng Lệ Sa đang khuất dần, chiếc xe hơi BMW hai cửa màu đen tăng tốc băng trên con đường vắng. Lệ Sa nhấn nút gọi cho Trí Tú, đảm bảo sự an toàn cho mẹ Kim. Cô không biết mẹ cô sẽ làm gì, nhưng tốt nhất là nên chuyển mẹ Kim đến bệnh viện của Trí Tú. Cô chạy dọc theo con đường tìm hình bóng của Trân Ni, cô liền tấp xe vào bên đường, bước đến gần Trân Ni đang thu mình ngồi khóc bên gốc cây. Lệ Sa nhíu mày, bước chân thật nhanh đến Trân Ni, kéo tay cô chạy đến xe, Trân Ni hốt hoảng vì bị kéo đi, Lệ Sa liền xoay đầu về sau, lắc đầu với cô rồi kéo cô chạy về phía trước. Ba người đàn ông mặc vest đen, cao to chạy đuổi theo phía sau, tiếng chân chạy rầm rầm trên mặt đường. Lệ Sa mở cửa xe, đẩy Trân Ni vào bên trong.

“Khoá cửa lại” – Lệ Sa hét lên

Trân Ni lúng túng, nhấn nút khoá cửa xe. Nhìn Lệ Sa đang chạy về phía bên cửa còn lại, Trân Ni hét lên khi một tên cao to kéo cánh cửa xe phía bên cô. Lệ Sa rít lên một tiếng chửi thề, đạp chân vào hạ bộ một tên to lớn. Trân Ni run run, nhìn Lệ Sa chật vật thoát khỏi những tên kia.

“Chết tiệt… các người chán sống rồi à?” – Lệ Sa đá vào mặt khiến tên đó ngã lăn ra đất

“Đại tiểu thư… chúng tôi không muốn làm hại cô”

“Chết tiệt…” – Lệ Sa đấm vào mặt tên vừa nói

Trân Ni cầm cây gỗ, tay run run. Cô hít một hơi chạy thật nhanh từ phía sau đánh vào gáy tên còn lại. Lệ Sa hốt hoảng nhìn Trân Ni, rồi nhìn cả ba tên đang lăn quay dưới đất. Cô nắm lấy tay Trân Ni, chạy về phía xe.

“Vào xe”