Chương 22

Lạp phu nhân nhâm nhi tách trà hoa cúc được quản gia Im pha, bà gật đầu hài lòng đặt tách trà xuống bàn. Nhìn đồng hồ điểm 10 giờ vẫn không thấy Lệ Sa

“Lệ Sa đâu? Hôm nay không phải nó phải đi gặp cổ đông sao?” – Lạp phu nhân xoay sang hỏi quản gia Im đang đứng gần mình

“Dạ… đại tiểu thư… vẫn chưa dậy”

“Từ bao giờ mà nó ngủ nướng như vậy?”

“Thưa bà chủ…. hôm qua, đại tiểu thư có dẫn một cô gái về nhà”

Lạp phu nhân nhíu mày nhìn quản gia Im. Có chút khó hiểu, thật sự từ bao giờ Lệ Sa đã thay đổi nhiều như vậy? Nhưng điều đó dấy lên trong lòng bà một nỗi lo.

“Gọi nó dậy” – Lạp phu nhân đăm chiêu nói với quản gia Im

Quản gia Im gật đầu, đi nhanh lên lầu dừng ở cửa phòng Lệ Sa. Tiếng gõ cửa ồn ào đánh thức cô sau một trận hoan ái, Trân Ni vẫn còn mệt liền tìm đến ngực của Lệ Sa dúi đầu vào, hít hít mũi ngửi lấy mùi hương của cô. Lệ Sa ti hí mắt nhìn con mèo nhỏ còn ngáy ngủ trong lòng mình, giận kẻ dám phá giấc ngủ ngon của cô

“Đại tiểu thư… bà chủ cần gặp cô” – Tiếng quản gia Im bên ngoài vọng vào

“Tôi biết rồi” – Lệ Sa giọng khàn khàn đáp lời

Trân Ni từ bao giờ đã thức giấc, ngước mắt nhìn Lệ Sa đang hướng mắt ra cửa. Cô cúi đầu nhìn Trân Ni như con mèo lười nằm gọn trong lòng cô.

“Tôi làm em thức giấc?”

Trân Ni lắc đầu. Lệ Sa cong môi cười, kéo đầu cô vào lòng mình rồi đặt nụ hôn lên tóc cô.

“Dậy thôi. Tôi đưa em đi gặp mẹ”

“Có ổn không? Chúng ta vẫn chưa có gì chính thức cả” – Trân Ni lo lắng

Lệ Sa đặt nụ hôn lên môi cô tiếp cho cô thêm động lực. Trân Ni nở nụ cười, từ từ ngồi dậy. Cô rên lên một tiếng, cử động khiến thân thể cô đau.

“Không xuống giường được?”

Trân Ni liếc mắt nhìn Lệ Sa cười trêu chọc cô

“Mèo con… không phải em nũng nịu đòi hỏi với tôi sao? Bây giờ lại dùng ánh mắt ấy…” – Lệ Sa véo lên chiếc mũi Trân Ni

“Em đòi hỏi lúc nào? Tên biếи ŧɦái nhà chị…”

“Lúc trong bệnh viện… không phải một hiệp không đủ sao?”

“Nhưng mà làm đến mức người ta không lếch xuống giường nổi…” – Trân Ni uỷ khuất, bấu chặt tay xuống drap giường vì cơ thể đau nhức

Lệ Sa gật gật đầu, miệng liên tục xin lỗi. Bước lại gần nhấc bổng cô lên, Trân Ni cắn vào ngực Lệ Sa một cái cho bỏ ghét khiến Lệ Sa la oai oái.

“Aaa… mèo con… đừng cắn”

“Tại tên biếи ŧɦái này… một lát làm sao mà đứng nói chuyện với Lạp phu nhân đây?” – Trân Ni được Lệ Sa đặt lên bồn rửa mặt, tay cô vòng ra sau ôm lấy cổ Lệ Sa.

“Xin lỗi… lần sau sẽ làm như vậy nữa” – Lệ Sa nói lí nhí trong miệng.

“Aaa… lần sau còn như vậy nữa á?”

Trân Ni véo tai Lệ Sa, cô rên đau rồi dúi đầu vào ngực Trân Ni.

“Mèo con… em hung dữ quá đi”

“Ẩm em đến bồn, em muốn tắm”

Trân Ni ngại ngùng nói với Lệ Sa, Lệ Sa gật đầu rồi bế cô đến bồn tắm, cả hai cùng ngồi vào bồn. Xả nước ấm, Lệ Sa cho thêm vào giọt tinh dầu thơm giúp cô xoa dịu cơn đau. Lệ Sa xoay người Trân Ni, lưng đối diện cô. Lệ Sa cầm bông tắm nhẹ nhàng xoa lên từng tấc da thịt vẫn còn đỏ ửng của Trân Ni, Lệ Sa cắn môi, kìm nén du͙© vọиɠ sắp trỗi dậy. Tấm lưng Trân Ni trắng mịn, ngón tay Lệ Sa như vô thức bị vẻ đẹp trước mặt mình quyến rũ, chạm vào người cô, cô giật mình, xoay mặt lại đã thấy Lệ Sa đặt môi hôn lên vai cô, tay Lệ Sa vòng ra phía trước ôm lấy cơ thể cô.

“Đừng… Đừng làm nữa”

“Lệ Sa…”

Tay Lệ Sa đã tìm đến nơi thanh xuân mà xoa nắn, Trân Ni vịn tay Lệ Sa, xoay người đối diện với Lệ Sa, tay cô áp lên gương mặt Lệ Sa đã dần tê dại. Ánh mắt Lệ Sa đã đυ.c ngầu nhìn cô, môi tham lam muốn hôn lên đôi môi cô.

“Ưmmm~~…. không được, Lệ Sa”

“Lạp phu nhân đang đợi… ahhh”

Tay Lệ Sa bắt lấy cô bé cô, xoa xoa lên tiểu hạt đậu. Cô bé Trân Ni hôm qua vì sự cuồng nhiệt của Lệ Sa vẫn còn sưng đau nên chỉ với sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng đã khiến cô không chịu được.

“Đau… không được… Lệ Sa”

“Dừng lại…”

Trân Ni đẩy người Lệ Sa ra khỏi người mình, thân thể cô run rẩy, Lệ Sa như một con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày, chỉ chờ chút sơ hở là vồ lấy con mồi ăn sạch. Trân Ni nhìn Lệ Sa khó chịu, nhíu mày.

“Lệ Sa… bình tĩnh lại đi”

Lệ Sa thở dốc, cố đấu tranh với bản thân mình. Bên tai là tiếng Trân Ni réo gọi tên cô, nhưng trong lòng cảm giác khó chịu liên tục réo gọi muốn được thoả mãn.

“Trân Ni…” – Lệ Sa chống tay xuống bồn, thở dốc.

Trân Ni ôm lấy thân thể dần đỏ lên của Lệ Sa, cô ngồi vào lòng Lệ Sa, Lệ Sa ôm siết lấy cô, cố kìm nén cảm giác trong lòng. Nhưng mùi hương cơ thể Trân Ni khiến cô không thể ngăn được, cô bất giác cắn lên vai Trân Ni, Trân Ni ngặm chặt miệng rên đau. Cảm nhận vết cắn sâu trên vai mình.

“Lệ Sa…” – Giọng Trân Ni run run, tay liên tục vuốt ve lưng cô

Lệ Sa sau một hồi lâu thì nhả môi, đầu dựa vào vai Trân Ni.

“Trân Ni…”

“Xin lỗi em”

Cô cong môi, kéo mặt Lệ Sa ngước lên đối mặt với mình. Tay Lệ Sa ôm lấy mông cô, Trân Ni cúi mặt đặt nụ hôn nhẹ lên môi Lệ Sa.

“Em không sao”

Lệ Sa đưa tay vuốt những giọt nước trên mi mắt Trân Ni, chắc vì vết cắn sâu, đau rát nên mới khiến mắt cô rưng lệ.

“Đến đây, tôi thoa thuốc cho em”

Lệ Sa kéo trong tủ ra lọ thuốc mỡ, kéo Trân Ni ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng bôi thuốc vào cắn. Trân Ni cắn chặt răng, thuốc thấm vào vết thương nhói đau.

“Sao lại ngốc như thế? Mỗi lần tôi sắp phát điên là em đều đưa thân mình ra để tôi phát tiết… em là ngốc hay nghĩ mình là mình đồng cốt thép thế?”

“Vì em không muốn thấy Lệ Sa phải tự hành hạ mình” – Ngày hôm đó, cô tưởng Lệ Sa hành hạ bản thân đến sắp chết, làm cô hoảng loạn một phen.

Lệ Sa cốc lên đầu cô. Mèo con của cô, cô cứ tưởng là bướng bỉnh, ngang ngược lắm nhưng suy nghĩ lại ngốc nghếch như thế.

Dun: Vì các bạn đọc thắc mắc khá nhiều nên mình giải đáp ở đây luôn nha. Các cậu thông cảm tưởng tượng nhân vật giúp mình nha. Tại mình không thích nam hoá nhân vật cả futa. Mà bộ này cũng không thể đem thụ tinh nhân tạo vô được ý, nếu vậy thì vô lý lắm. Cám ơn mn!