Chương 19: Mị cốt

Trong đại sảnh ở thôn trang, lão phu nhân vẻ mặt âm trầm nhìn Sở Lạc.

Một nữ nhi Kiến An hầu phủ, cả đêm không về, nếu như truyền ra bên ngoài, chỉ sợ toàn bộ các cô nương chưa xuất các trong phủ, thanh danh đều sẽ bị hủy hoại!

Sở Lạc đã ở bên ngoài quỳ rất lâu, lão phu nhân mới từ trong phòng đi ra.

Ở đây ngoại trừ lão phu nhân, Thế tử phu nhân và Sở Lạc, còn có Quách ma ma hầu hạ bên cạnh lão phu nhân cùng Thi Hoa, Tự Kỳ là hai nha hoàn nhất đẳng.

Lão phu nhân vốn đã không thích Sở Lạc, vừa xảy ra chuyện như thế này, liền lập tức lộ ra vẻ mặt khó coi.

Sở Lạc quỳ gối ở bên ngoài, mặc dù thấy nàng quần áo hoàn hảo, tóc mây búi gọn gàng hợp quy tắc, sắc mặt cũng không có gì khác thường, vừa rồi đã nghe thị vệ hồi bẩm, lúc ở trong rừng tìm được nàng, chỉ có nàng cùng con ngựa tên Khinh Trần kia, ngoài ra không có người khác, nhưng trong lòng lão phu nhân vẫn bực bội không vui.

"Quách ma ma." Lão phu nhân gọi một tiếng. Quách ma ma hiểu ý, tiến lên nâng Sở Lạc dậy, cùng hai nha hoàn Thi Hoa và Tự Kỳ đem nàng đi vào trong phòng.

Ở trước mặt lão phu nhân, Thế tử phu nhân nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Bên ngoài cùng trong phòng chỉ cách nhau một tấm mành lụa, mấy người Quách ma ma đi vào không lâu, liền truyền đến âm thanh sột soạt của xiêm y bị cởi ra.

Thế tử phu nhân cúi đầu, trong lòng ẩn ẩn hụt hẫng.

Trong phòng, Sở Lạc cắn chặt môi dưới, đôi mắt mờ mịt, lại không dám lên tiếng.

Tuy rằng trên đường trở về đã biết được sẽ có một màn như thế này, nhưng thời điểm đầu ngón tay mang chút lạnh lẽo của Thi Hoa cùng Tự Kỳ chạm vào người nàng, theo thứ tự cởi xuống xiêm y của nàng, Sở Lạc vẫn nhịn không được vành mắt phiếm hồng.

Bản thân nàng giống như một vật phẩm, bị người ta quan sát kỹ lưỡng, cân nhắc nàng có còn hoàn chỉnh hay không, từ trên xuống dưới, không cho nàng có một chút che giấu nào.

Chóp mũi Sở Lạc ửng đỏ, rõ ràng người sai không phải nàng.

Nhưng nàng không thể không để cho tổ mẫu của chính mình xem kỹ, nàng rốt cuộc có khiến trong nhà bị sỉ nhục hay không..

Bất luận ngày xưa nàng ở trước mặt tổ mẫu có bao nhiêu ngoan ngoãn quy củ, trải qua lần này, trong lòng tổ mẫu đã hoàn toàn xem nàng trở thành một thứ nữ không có cách nào làm cho người ta yêu thích.

Việc hôn nhân của nàng sau này, càng không chấp nhận để cho Nhị ca thay nàng làm chủ..

"Được rồi, không cần nhìn nữa." Quách ma ma không đành lòng, đem xiêm y khoác ở trên người nàng.

Trên người nàng trơn bóng vô ngần, cũng không có dấu vết nào khác, không cần phải xem đến cuối cùng.

Quách ma ma hướng ánh mắt ra hiệu cho Thi Hoa cùng Tự Kỳ, hai người liền đi theo Quách ma ma ra ngoài báo cáo với lão phu nhân.

Trong phòng, Sở Lạc duỗi tay nắm chặt xiêm y che trên người mình, nước mắt không chịu khống chế rào rạt rơi xuống.

Ở bên ngoài, Quách ma ma hướng lão phu nhân hành lễ, "Lục tiểu thư vẫn là thân hoàn bích."

Lão phu nhân nhăn mày thật chặt, trên mặt lại thoáng hiện lên một tia thả lỏng.

Đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh, nhưng vẫn không có cách nào vui vẻ, lão phu nhân đưa mắt nhìn về phía hai nha hoàn Thi Hoa và Tự Kỳ, "Các ngươi ra ngoài đi, chuyện hôm nay, nếu ngày sau để ta nghe được chút tiếng gió nào, ta liền đem các ngươi cho mẹ mìn bán đến mấy địa phương bỉ ổi."

Thi Hoa cùng Tự Kỳ vội vàng quỳ xuống nói không dám, Quách ma ma mới mang hai người các nàng ra ngoài.

Chờ bọn họ đi rồi, trong sảnh liền an tĩnh lại.

Tiếng khóc của Sở Lạc ở bên trong mơ hồ truyền đến, hẳn là không dám khóc thành tiếng, nhưng lại không nhịn được, chỉ dám nhỏ giọng khóc nức nở..

Ánh mắt Thế tử phu nhân liếc nhìn về phía lão phu nhân, giờ khắc này, trong mắt nàng ấy có một tia chán ghét không rõ ràng.

Một tiểu cô nương nũng nịu 15 - 16 tuổi, ở nơi nàng sống trước kia, có người nào không phải minh châu được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng chứ?

Sở Lạc một mình lưu lạc ở trong rừng, không bị dã thú ăn đến xương cốt đều không còn, có thể bình an trở về, người một nhà đáng lẽ phải hận không thể lập tức thắp hương cảm tạ Trời Phật phù hộ. Nhưng ở trong Kiến An hầu phủ, thân làm tổ mẫu, không hỏi thăm một tiếng có bị thương hay không? Sở Lạc vừa về tới, liền kêu nàng quỳ xuống, chỉ quan tâm nàng có còn trong sạch hay không, có nói dối hay không, có làm liên lụy đến thanh danh các cô nương khác trong phủ hay không?

Trong lòng Thế tử phu nhân giờ khắc này cảm thấy bất công thay cho Sở Lạc.

Càng cảm thấy, Hầu môn phủ đệ này nhìn như phong quang vô hạn, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, bất quá chỉ là một nhà giam lạnh nhạt.

Thế tử phu nhân im lặng rũ mắt.

Một lát sau, Sở Lạc vén mành lụa lên, một lần nữa y phục gọn gàng đi ra.

Đôi mắt hồng hồng, cúi đầu không nhìn lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân.

"Ngươi quỳ xuống!" Trong giọng nói lão phu nhân đều là chán ghét, "Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi làm sao có thể bỏ lại Tinh ca nhi, một mình cưỡi ngựa chạy vào trong rừng?"

Trong mắt Sở Lạc đều là kinh ngạc, nàng bỏ lại Tinh ca nhi, một mình cưỡi ngựa chạy vào trong rừng?

Thế tử phu nhân cũng hơi nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân lại giống như đang kiềm nén cơn giận, trầm giọng nói, "Ngươi nói cho rõ đi, ngươi trăm phương ngàn kế như vậy, còn đem Tinh ca nhi ra làm tấm chắn, là muốn lén đi gặp người nào! Bằng không, ta để Quách ma ma lưu lại thôn trang trông chừng ngươi, khi nào nghĩ kỹ, khai thật mọi chuyện ta sẽ cho ngươi trở về! Nếu không ngươi cứ ở đây đừng có trở lại! Đừng khiến cho chúng ta mất mặt!"

Sở Lạc hơi giật mình, cũng không màng đến đôi mắt đang đẫm lệ, kinh ngạc nhìn về phía lão phu nhân.

Nói nàng trăm phương ngàn kế, lén gặp người khác?

Lão phu nhân thấy nàng mang vẻ mặt giả vờ ngây thơ vô tri, trong lòng lại càng tức giận, "Kiến An hầu phủ chúng ta như thế nào có thể dạy ra một nữ nhi như ngươi, làm cũng làm rồi, còn sợ người khác không hiểu hay sao?"

Sở Lạc quỳ thẳng thân mình, nước mắt lại rơi xuống, "Tổ mẫu, con không có!"

Nàng trước giờ ở trong phủ đều ngoan ngoãn quy củ nhất, cũng là người có tính tình tốt nhất, bỗng nhiên quỳ thẳng như vậy, chém đinh chặt sắt đánh gãy lời bà, lão phu nhân sửng sốt.

"Được! Được lắm! Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi, chuyện hôm qua là như thế nào!" Lão phu nhân bực bội nói, "Chẳng lẽ những người khác đều hợp nhau lại vu khống Sở Lạc ngươi sao?"

Thế tử phu nhân cũng không ngờ đến mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, hiện giờ lão phu nhân đang nổi nóng, dù Sở Lạc có nói cái gì, lão phu nhân đều không nghe vào.

Việc này Thế tử phu nhân vốn không muốn tham dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Lạc, bàn tay giấu trong tay áo của Thế tử phu nhân nắm chặt lại, bỗng nhiên mở miệng nói, "Lão tổ tông, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không? Sao trước đây con không nghe lão tổ tông nhắc tới?"

Thế tử phu nhân biết Sở Lạc sẽ không nói dối, cũng sẽ không làm những việc này.

Lão phu nhân từng nói nàng ở trong phủ là một cô nương ngoan ngoãn quy củ, ban nãy lại nói người khác như thế nào hợp nhau vu khống Sở Lạc, vậy chứng tỏ đã có người ở trước mặt lão phu nhân nói bóng gió. Nếu không biết được lão phu nhân rốt cuộc đã nghe thấy cái gì, đối với Sở Lạc vô cùng bất lợi. Lão phu nhân đưa mắt nhìn về phía Thế tử phu nhân, trong mắt giống như mang theo vài phần cảnh cáo.

Trong lòng Thế tử phu nhân khẽ than, biết đây là lão phu nhân bất mãn nàng ấy chen vào, rõ ràng nhìn ra nàng ấy đang nói chuyện thay Sở Lạc.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của lão phu nhân, Thế tử phu nhân cũng không tiện mở miệng nữa, đành phải im lặng.

Nhờ có một câu thắc mắc của Thế tử phu nhân, lão phu nhân cũng không tiếp tục giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề nói, "Ngươi có phải hay không ở trên đường đã lén hẹn Đàm Hiếu gặp nhau, muốn dụ hắn ta cùng ngươi làm ra chuyện tốt, cầu hắn ta cưới ngươi làm chính thê! Ngươi không muốn làm quý thϊếp của Đàm Nguyên, liền hứa hẹn với Đàm Hiếu, chỉ cần hắn ta cưới ngươi làm chính thê, ngày sau hắn ta ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, ngươi đều sẽ không quản!"

Sở Lạc hoàn toàn bị những lời trong miệng của lão phu nhân nói ra làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Thế tử phu nhân cũng sửng sốt.

Lão phu nhân tức giận đến sắc mặt phát tím, "Ngươi muốn làm chính thất của Đàm Hiếu tới như vậy à, vì dụ dỗ hắn ta mà loại thủ đoạn này đều lấy ra được, cũng không uổng cho gương mặt này của ngươi!"

"Tổ mẫu, con không có!" Sở Lạc chắc chắn, dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Sở Lạc cũng là nữ nhi Kiến An hầu phủ, từ nhỏ đã được Hầu phủ giáo dưỡng, sẽ không làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, là.."

Lời nói đến bên miệng Sở Lạc, lại bỗng nhiên im lặng.

Nàng đột nhiên hiểu, đây là cái bẫy của Đàm Hiếu. Thế tử phu nhân cùng tổ mẫu đều ở đây, nếu nàng nói ra đúng sự thật Đàm Hiếu muốn khi dễ nàng, nàng còn dùng cây trâm đâm hắn ta bị thương, cho nên mới cưỡi Khinh Trần chạy nhầm vào rừng, chờ lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân điều tra ra trên tay Đàm Hiếu đúng là có miệng vết thương, sẽ tin tưởng nàng trong sạch, nhưng cũng chứng thực cọc gièm pha giữa nàng và Đàm Hiếu.

Đàm Hiếu là nhi tử thân sinh của Hầu phu nhân, là con vợ cả Hầu phủ, nếu thật sự gây ra cọc gièm pha này, lão phu nhân cùng Hầu phu nhân cũng sẽ vì giữ gìn thể diện hai nhà, đem nàng gả cho Đàm Hiếu, hoặc là để nàng làm thϊếp cho hắn ta, lấp kín miệng người khác, không cho việc này tiếp tục lên men, ảnh hưởng đến quan hệ giữa Kiến An hầu phủ và Đông Xương hầu phủ. Nếu nàng nói ra tình hình thực tế, hôm qua nàng liều mạng chạy trốn như vậy căn bản không có ý nghĩa gì.

Bất luận nàng nói cái gì, có thừa nhận hay không, giải thích như thế nào, đều đã ở trong tính toán của Đàm Hiếu. Dù sao thì, Đàm Hiếu nhiều lắm bị đánh mấy cái, trách cứ mấy câu, cũng không có gì to tát, nhưng cả đời nàng liền sẽ bị hủy trên tay Đàm Hiếu..

Hai tròng mắt Sở Lạc đong đầy nước mắt, cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

"Nói đi, như thế nào không nói!" Lão phu nhân tức giận đến vỗ bàn.

Lòng bàn tay Sở Lạc gắt gao nắm chặt, có chút không cam lòng, nức nở nói, "Hôm qua.. Là do Khinh Trần bỗng nhiên bị chấn kinh, gã sai vặt không kịp ngăn lại, nên con mới bị Khinh Trần chở chạy đi, thẳng một đường đến núi rừng. Con không có lén hẹn Đàm Hiếu gặp mặt! Đàm Hiếu không phải người tốt lành gì, con vì cái gì muốn trăm phương ngàn kế gả cho hắn ta? Muốn cùng hắn ta lén gặp mặt! Để đem chính mình đưa vào vũng bùn sao?"

"Ngươi!" Lão phu nhân khó thở.

Sở Lạc tiếp tục, "Sở Lạc tuy là thứ nữ Hầu phủ, nhưng cũng có khí tiết, muốn làm chính thê cho người ta, cũng sẽ không làm chính thê cho người như Đàm Hiếu! Nếu tổ mẫu không tin, Sở Lạc cũng không cần cùng đám thị vệ đã bị Đàm Hiếu mua chuộc giằng co, xin tổ mẫu đưa Sở Lạc đến Phật đường, Sở Lạc nguyện cạo đầu làm ni cô, một lòng phụng dưỡng Phật Tổ, cả đời không gả!"

Nói xong, nàng hướng tới lão phu nhân dập đầu thật mạnh.

Lão phu nhân hoàn toàn cứng đờ, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì.

Thế tử phu nhân nhìn Sở Lạc, bỗng nhiên cảm thấy nàng của lúc này, mới là Sở Lạc từ trong xương cốt tản ra hơi thở mị hoặc.

So với bất luận thời điểm nào trước đây đều lộng lẫy bắt mắt hơn.

* * *

Có lẽ là Sở Lạc chém đinh chặt sắt, liều chết tỏ thái độ, khiến lão phu nhân đối với lời nói của Đàm Hiếu sinh ra hoài nghi; hoặc do lão phu nhân chưa bao giờ gặp qua bộ dáng kiên quyết này của Sở Lạc, bị nàng làm cho khϊếp sợ, sợ nàng thật sự nổi lên tâm tư đi vào cửa Phật; cũng có thể là, đột nhiên Quách ma ma vội vàng đi vào, hướng lão phu nhân nói, mới vừa rồi con ngựa tên Khinh Trần nổi điên đâm cửa chuồng ngựa, từ thôn trang chạy đi, lão phu nhân tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng lại có chút tin vào lời Sở Lạc nói, con ngựa kia bị sợ hãi..

Con ngựa này đến chuồng ngựa cũng có thể đâm, hơn nữa đây còn không phải là lần đầu tiên.

Chẳng lẽ, hôm qua thật sự do nó bị sợ hãi, nên mới chở Sở Lạc chạy thẳng một đường không hề dừng lại, Sở Lạc cũng không có cách nào từ trên lưng ngựa xuống dưới, cứ thế liền chạy vào trong rừng?

Đàm Hiếu đối với Sở Lạc nổi lên ý niệm, liền mượn chuyện này làm lời dẫn, muốn đem Sở Lạc bắt tới tay?

Lão phu nhân hơi ngừng một chút, không tiếp tục hỏi lại.

"Việc này ngày sau nói tiếp, để ta suy nghĩ lại đã." Lão phu nhân bỗng nhiên thay đổi thái độ, "A Vân, con trước mang Lạc tỷ nhi ra ngoài đi."

Thế tử phu nhân nghe theo, đỡ Sở Lạc đứng dậy.

Trong phòng chỉ còn hai người lão phu nhân cùng Quách ma ma, sắc mặt lão phu nhân có chút đen tối không rõ, tuy bà không thích Sở Lạc, nhưng nàng như thế nào cũng là nữ nhi Kiến An hầu phủ, nếu Đàm Hiếu bởi vì nổi lên ý niệm với Sở Lạc mà rải ra tin đồn thất thiệt kia, vậy không khỏi cũng quá không đem bà người cô nãi nãi này, cùng với Kiến An hầu phủ để vào trong mắt rồi!

Thế tử phu nhân là nữ nhi Đông Xương hầu phủ, Vương thị là mẫu thân của nàng ấy, có vài lời, lão phu nhân cũng không thể kêu Thế tử phu nhân đi nói.

Nếu như làm lớn chuyện này, đối với quan hệ hai nhà không có chỗ nào tốt.

Còn nếu đây đều là do Đàm Hiếu ở bên trong gây khó dễ, vậy việc này cũng không thể cứ cho qua như thế.

Khuôn mặt lão phu nhân trầm xuống, hướng Quách ma ma nói, "Ngươi còn nhớ rõ hôm qua gã sai vặt kia nói như thế nào không?"

Quách ma ma đáp, "Trước đây thời điểm lão phu nhân hỏi chuyện, hắn ta nói lúc ấy không có ở đó, bị thị vệ kêu đi nơi khác, chờ lúc hắn ta quay trở lại, liền nghe nói Khinh Trần đã chở Lục tiểu thư chạy mất."

Lão phu nhân thấp giọng nói, "Nếu thị vệ Hầu phủ thật sự bị Đàm Hiếu thu mua, Lạc tỷ nhi lần này thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.."

Quách ma ma hỏi, "Vậy có cần kêu hai tên thị vệ kia đến hỏi chuyện nữa không ạ?"

Lão phu nhân lắc đầu, "Tạm thời không cần."

Quách ma ma gật đầu. Lão phu nhân lại nói, "Hôm nay, Lạc tỷ nhi thật ra khiến ta ngoài ý muốn."

Thở dài một hơi, Quách ma ma đáp, "Trước đây còn tưởng, Lục tiểu thư là người có tính tình tốt nhất trong các cô nương Hầu phủ, hôm nay mới thấy không phải."

Lão phu nhân thấp giọng nói, "Nàng thật ra có vài phần ngạo cốt."

* * *

Trong một viện khác, Thế tử phu nhân đang lau nước mắt cho Sở Lạc, "Sở Lạc, nếu ngươi tin ta, thì nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này, ta mới biết phải làm như thế nào để giúp ngươi."

Đôi mắt Sở Lạc đã khóc đến đỏ bừng.

Tuy Thế tử phu nhân là tỷ tỷ của Đàm Hiếu, nhưng ở trong Hầu phủ này, hình như trừ nàng ấy ra, sẽ không có người nào khác giúp nàng.

Sở Lạc nghẹn ngào, đem mọi chuyện hôm qua đúng sự thật nói cho Thế tử phu nhân.

Thế tử phu nhân nghe được liền nắm chặt lòng bàn tay, "Cái tên hỗn trướng này!" Rõ ràng là biết Sở Lạc không dám nói ra chuyện dùng cây trâm đâm hắn ta, cho nên mới không sợ hãi!

Thấy đôi mắt Sở Lạc đã khóc đến sưng thành một đoàn, Thế tử phu nhân trấn an nói, "Lạc tỷ nhi, hôm nay ngươi làm rất tốt, khiến cho tổ mẫu tin ngươi, trong lòng lại nghi ngờ Đàm Hiếu, tìm được đường ra cho chính mình, sau này, ngươi cứ nói y như hôm nay, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi chu toàn."

"Thế tử phu nhân.." Sở Lạc cắn môi, trong lòng cảm kích.

"Được rồi, không khóc nữa." Thế tử phu nhân ôm nàng vào trong ngực, vỗ về đầu nàng trấn an.

Sở Lạc lại nghẹn ngào nói, "Khinh Trần hẳn là đã chết, nó chở ta chạy trốn, lại bị Đàm Hiếu đánh chết.."

Thế tử phu nhân nhắm mắt, dường như hít thở không thông.

* * *

Qua hồi lâu, có lẽ là khóc mệt, Sở Lạc ngủ thϊếp đi, Thế tử phu nhân chậm rãi đỡ nàng đặt lên giường, lại đắp chăn cho nàng cẩn thận.

Lúc này mới đẩy cửa ra khỏi phòng.

Hạ ma ma đứng chờ ở bên ngoài, thấy Thế tử phu nhân đi ra, liền tiến lên, "Vυ" nuôi đã dỗ tiểu Thế tử ngủ rồi ạ."

Thế tử phu nhân gật đầu, lại dặn dò nói, "Hạ ma ma, Lạc tỷ nhi đang ngủ, thay ta để ý nàng một chút."

Hạ ma ma tuy không biết chuyện gì, nhưng Thế tử phu nhân phân phó, Hạ ma ma trong lòng hiểu rõ. Thế tử phu nhân ra khỏi viện, tìm thị vệ đi theo Đàm Hiếu trong thôn trang hỏi, "Nhị công tử đâu?"

Ngữ khí có chút tức giận.

Thị vệ lập tức chắp tay, "Mới vừa rồi có người ở Văn Sơn tới, nói Bệ hạ muốn gặp Nhị công tử, đích thân nhìn xem Nhị công tử gần đây có tiến bộ hay không, Nhị công tử sợ hãi, đã theo người kia đi rồi ạ."

Bệ hạ? Thế tử phu nhân kinh ngạc.

* * *

Tuy rằng Lâu Kim Thanh từng dặn dò Lý Triệt hôm nay không thể làm lụng vất vả, nhưng sổ con đọng lại quá nhiều, Lý Triệt xem qua một ít, liền cảm thấy hơi mệt mỏi, có chút chóng mặt nhức đầu.

Thái giám hầu hạ Lý Triệt nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, lại uống một liều thuốc, Lý Triệt chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng.

Thời điểm tỉnh lại, hình như đầu càng đau hơn, toàn thân cũng đau đớn không thôi.

Hắn muốn gọi người tới, nhưng làm thế nào cũng không gọi ra tiếng, giống như bị bóng đè.

Lý Triệt giãy giụa tỉnh lại, thấy chung quanh đen nhánh một mảnh, mơ hồ chỉ có ánh trăng mông lung trên đỉnh đầu.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, lắc đầu, đem bao tải chụp trên đầu lung lay làm cho nó rơi xuống. Dây thừng cột vào tứ chi hắn lúc lăn xuống đã bị cọ rớt, chỗ này, hẳn là khe suối lúc trước Đàm Hiếu kêu thị vệ đem hắn ném xuống.. Hắn lại trở về trên người Khinh Trần rồi!

Lý Triệt cố gắng đứng lên, cả người đau đớn như muốn vỡ ra thành từng mảnh!

Gần như đau đến không đứng dậy nổi.

Chỉ chừa lại một hơi tàn, miễn cưỡng tồn tại.

Đây là khe suối cách thôn trang không xa, trong thôn trang hình như vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, hắn biết Khinh Trần hẳn là sắp chết, không chịu đựng nổi bao lâu nữa..

Không tìm thấy hắn, chắc Sở Lạc rất khó chịu, có lẽ sẽ tìm hắn khắp nơi..

Hắn bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Sở Lạc.

Rất muốn để cho Khinh Trần nhìn thấy Sở Lạc một lần cuối cùng.

Hắn cũng không biết lấy đâu ra sức lực, vó ngựa dưới chân đều mềm nhũn, giống như mỗi một bước đi, cũng không biết bước tiếp theo có thể động được nữa không, nhưng hắn cứ như vậy từng bước một từ khe suối vòng ra, từng bước một lung lay đi tới chỗ thôn trang.