Chương 18: Cơ hội

Trong tẩm điện ở hành cung Văn Sơn, Lâu Kim Thanh đang bắt mạch cho Lý Triệt.

Lý Triệt từ sau khi bị ám sát rồi rơi xuống vách núi ở đại điển tế trời, đã hôn mê hơn nửa tháng, bây giờ mới tỉnh lại, Lâu Kim Thanh không dám qua loa, cho nên bắt mạch rất cẩn thận tinh tế.

Thời điểm Lâu Kim Thanh bắt mạch, Lý Triệt không tiện nói chuyện, cũng không tiện đứng dậy, vẫn luôn an tĩnh ngồi ở trên giường, suy nghĩ trong đầu đều là những chuyện đã xảy ra ở Đông Xương hầu phủ cùng trên đường đi Thiên Khúc.

Chân thật đến thế, rồi lại giống như chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

Hắn dựa vào gối trên long sàng, ánh mắt nhìn chằm chằm la màn trước mặt.

Đằng sau màn lụa màu vàng là một tấm gương đồng.

Người ở trong gương đang ngồi trên long sàng, ngũ quan anh tuấn như được điêu khắc tỉ mỉ, giữa mày mang khí độ uy nghiêm của bậc đế vương, lộ ra phong thái lỗi lạc, phong hoa tuyệt luân.

Cùng với ảnh chiếu trong nước của con ngựa chân lùn Khinh Trần trước kia hoàn toàn bất đồng. Lý Triệt hơi nhăn mày.

Lâu Kim Thanh đúng lúc cũng bắt mạch xong, liền đứng dậy, tiến lên nói, "Xin bệ hạ nhắm mắt lại, vi thần còn muốn nhìn gần xem sao." Lý Triệt làm theo. Lâu Kim Thanh đến trước giường, một tay kéo ống tay áo, tay kia thì giơ lên, sờ lên hai bên thái dương và mi mắt của Lý Triệt, sau khi nhìn kỹ mới thu tay lại, hướng Lý Triệt nói, "Xin bệ hạ nhìn vi thần, chuyển động đôi mắt một chút."

Lý Triệt mở mắt, ánh mắt chuyển động theo cánh tay đang đưa qua đưa lại của Lâu Kim Thanh.

Lâu Kim Thanh giống như nhẹ nhàng thở ra, mới lại hỏi, "Bệ hạ có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không ạ?"

Lý Triệt nghĩ nghĩ, hình như ngoài chóng mặt nhức đầu với dễ dàng xuất thần ra, thì không có gì không ổn, đột nhiên, hắn theo bản năng nắm chặt tay.

Hắn phảng phất nhớ đến trước đây mỗi khi vó ngựa chạm đất, dưới chân cũng không có cảm giác gì, mà bây giờ, xúc cảm trong tay chân thật lại quen thuộc.

Lại nhớ tới khi ở Thiên Khúc, Đàm Hiếu cùng với đám thị vệ cưỡi ngựa đuổi theo đằng sau, hắn chở Sở Lạc, vó ngựa gấp gáp tung ra, bất chấp mọi thứ chỉ biết chạy về phía trước. Mỗi một lần vó ngựa rơi xuống, liền lập tức nâng lên, cảm giác lúc vó ngựa chạm đất khi ấy, so với bây giờ hắn nắm tay còn chân thật hơn..

Lý Triệt nhẹ giọng nói, "Cảm thấy tay chân có chút vô lực."

Lâu Kim Thanh khom người, hướng hắn cung kính chắp tay, đáp, "Đây là do bệ hạ đã hôn mê một thời gian dài, nằm trên giường quá lâu, hai ngày này có lẽ tay chân sẽ có chút vô lực, còn có thể choáng váng, đau đầu, ù tai, sau hai ngày tự nhiên sẽ hết, bệ hạ không cần kinh hoảng. Mạch tượng của bệ hạ vững vàng, long thể khỏe mạnh, vết thương trước đây khi ngã xuống vách núi cơ bản đã khỏi hẳn, không đáng lo ngại. Nếu bệ hạ cảm thấy có chỗ nào không khỏe, cho thái giám thông truyền vi thần sẽ đến ngay."

Những lời này khiến hắn an tâm, Lý Triệt gật đầu đồng ý, lại đưa mắt nhìn về phía Lâu Kim Thanh, ôn hòa cười nói, "Lâu khanh, khoảng thời gian Trẫm hôn mê này, vất vả cho ngươi rồi."

Lâu Kim Thanh vội vàng cúi đầu, trực tiếp nhấc lên vạt áo, quỳ xuống trước long sàng, "Phụng dưỡng bệ hạ chính là bổn phận của vi thần, long thể bệ hạ khỏe mạnh, mới là phúc của triều đình, phúc của Trường Phong quốc ta."

Ánh mắt Lý Triệt hơi khựng lại, hình như đã một khoảng thời gian rất dài, bên tai hắn không nghe thấy những lời nói khen tặng như vậy..

Lâu Kim Thanh ở trong triều cũng không phải một người biết a dua nịnh hót, mới vừa rồi bất quá là làm theo lễ nghĩa quân thần, Lý Triệt lại có chút không quen.

Trong suốt những ngày vừa qua, hắn nghe được nhiều nhất chính là giọng nói mang khẩu âm thành Phường Châu của Đường Diệp, ở trước mặt hắn nói chuyện thì thầm, vẻ mặt tự nhiên, kêu hắn phải thành thật, làm một con ngựa ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không thể gây rắc rối, thêm phiền toái linh tinh cho hắn và Lục tiểu thư..

Nhớ tới vẻ mặt khổ đại thâm cừu kia của Đường Diệp, lại đối với một con ngựa nói ra những lời thấm thía đó, Lý Triệt nhịn không được cười cười.

Lâu Kim Thanh ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt này của thiên tử, hoàn toàn không hiểu ra sao.

Nhưng tâm tư bệ hạ sao có thể để cho thần tử tùy ý suy đoán!

Lâu Kim Thanh đành phải cúi đầu lần nữa, tránh đi thánh nhan, sợ va chạm điện thượng.

"Lâu khanh, ngươi tiếp tục đi." Lý Triệt phục hồi tinh thần, phân phó một tiếng, giống như muốn đứng dậy, cả người lại dừng một chút, một lát sau, mới xốc lên chăn gấm.

Thái giám đứng bên cạnh vội vàng tiến lên dìu hắn đứng dậy.

Lâu Kim Thanh lãnh chỉ, bắt đầu cúi đầu nói, bệ hạ những ngày này nên ăn uống thanh đạm, thường xuyên ra ngoài tẩm điện tản bộ hít thở không khí mới mẻ, bệ hạ vừa mới tỉnh lại, thân mình còn cần thời gian thích ứng khôi phục, hai ngày này không nên làm lụng vất vả xem tấu chương.. Lâu Kim Thanh nói, Lý Triệt ở một bên nghe. Hắn ta nói rất đúng, Lý Triệt quả thật có chút không thích ứng được.

Nhưng không phải không thích ứng được việc thân thể trì độn khi nằm trên giường hơn nửa tháng, mà là không thích ứng được sau khi không phải làm một con ngựa nữa, nhưng thói quen và tập tính của ngựa vẫn còn.

Ví dụ như trước đây khi hắn ở trong chuồng ngựa, hoặc là đứng ngủ, hoặc là nghiêng người nằm xuống liền đi vào giấc ngủ, nghe được có người tới liền "vèo" một cái đứng lên. Mà mới vừa rồi, hắn suýt nữa theo thói quen từ trên long sàng trực tiếp đứng lên..

Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ này, Lý Triệt xấu hổ đến mức nắm tay ho nhẹ một tiếng.

Thái giám xem mặt đoán ý, thấy cổ họng bệ hạ không thoải mái, liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, cung nữ liền nhanh chóng bưng ly nước tiến lên.

Những việc như thế này đối với hắn mà nói vốn rất quen thuộc, bất quá mới hơn nửa tháng, lại giống như đã cách một đời.

Lý Triệt giật mình, chậm rãi tiếp nhận, uống một ngụm.

Trong lúc suy nghĩ, Lâu Kim Thanh cũng đã nói xong, "Những cái khác, bệ hạ không cần để ý, uống thuốc đúng giờ là được ạ."

Lý Triệt đưa mắt nhìn hắn ta, kỳ thật một chữ cũng không nghe vào, gật đầu nói, "Trẫm biết rồi, lui ra đi."

Lâu Kim Thanh nghe vậy, một lần nữa nhấc vạt áo lên, hướng về phía Lý Triệt cúi đầu chắp tay, lúc này mới đứng dậy lui ra ngoài.

Trong đầu Lý Triệt lại hiện lên hình ảnh hôm qua ở trong rừng, hắn dẫm vó ngựa nhảy nhót lung tung trong dòng suối nhỏ, nước bắn lên làm Sở Lạc cả người ướt đẫm, nàng liền bực bội, cũng cúi người hắt nước vào hắn, trời chiều ngả về Tây, hoàng hôn buông xuống, nàng nắm dây cương của hắn, ánh nắng nhàn nhạt phủ lên bóng dáng nàng một tầng sáng màu cam.

Ánh lửa ở trên vách đá chiếu ra thân ảnh lung linh của nàng, khiến cho hắn thật lâu sau cũng không thể dời mắt, cho đến bây giờ nhớ tới, tim vẫn đập liên hồi, mặt đỏ đến tận cổ..

Càng không nói đến, lúc nàng dựa vào trước người hắn, bất luận là hô hấp mềm nhẹ, trong hơi thở thơm mùi hoa lan, hay là trong không gian thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, đều khiến cho hắn rung động..

Hắn không biết trên đời thật sự có người tên Sở Lạc này hay không, cũng không biết những chuyện mà hắn đã trải qua khi còn là Khinh Trần đều là thật hay chỉ là giấc mộng..

Trực giác nói cho hắn đó không phải là mộng, hắn cũng kết luận đây là sự thật.

Muốn biết được rốt cuộc có phải là mơ hay không, thật ra rất dễ dàng.

Lý Triệt đưa mắt nhìn về phía một thái giám, phân phó nói, "Kêu Đồng Lâm tới gặp Trẫm."

Thái giám kia lập tức lãnh chỉ.

Đồng Lâm là ngự tiền đới đao thị vệ, phụ trách bảo vệ an toàn cho hắn.

Không chỉ vậy, có rất nhiều chuyện Lý Triệt đều giao cho Đồng Lâm đi làm, đây là người mà hắn có thể tin được.

"Ngươi đi Đông Xương hầu phủ, xem thử tiểu nhi tử Đàm Hiếu của Đông Xương hầu có ở đó không? Nếu có, mặc kệ hắn ta có bị thương cánh tay hay là ngã gãy chân, đều xách hắn ta tới Văn Sơn cho Trẫm. Cứ nói Trẫm đã lâu không gặp hắn ta, muốn nhìn một chút xem hắn ta có tiến bộ hay không."

Nhắc tới Đàm Hiếu, trong lòng Lý Triệt liền nghẹn một bụng lửa giận.

Đông Xương hầu phủ cùng Kiến An hầu phủ vẫn là quan hệ thông gia, nếu trước đây là thật, ánh mắt tham lam cùng du͙© vọиɠ khi Đàm Hiếu nhìn về phía Sở Lạc, những chuyện hỗn trướng mà hắn ta đã làm trên đường đi tới Thiên Khúc, cuối cùng còn cả việc hắn ta cho người đem "hắn" đánh chết, đều làm hắn nhịn không được muốn đá chết tên cặn bã suốt ngày gây tai họa kia!

Sắc mặt Lý Triệt khó coi đến cực điểm, Đồng Lâm cũng rõ ràng cảm giác được sự tức giận của bệ hạ khi nói câu cuối cùng "tiến bộ hay không".

Đồng Lâm nháy mắt hiểu ý.

Bệ hạ là muốn thu thập Đàm Hiếu!

Kỳ thật bệ hạ không thích Đàm Hiếu đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Trước đây Đàm Hiếu cùng cháu trai Khúc thái úy tranh giành tình cảm ở Phượng Nguyệt lâu, vung tay đánh nhau, Đông Xương hầu liền bị ngự sự lấy lý do quản giáo không nghiêm dâng sổ con vạch tội, lúc ấy bệ hạ ở trong triều không nóng không lạnh, mặt vô biểu tình hỏi câu, "Đông Xương hầu, tiểu nhi tử này của ngươi để ngươi quản, hay là để Trẫm tới thay ngươi quản?"

Đông Xương hầu lập tức sợ tới mức vội vàng thưa, "Vi thần chắc chắn càng thêm nghiêm túc quản thúc."

Sau liền nghe nói Đông Xương hầu đem Đàm Hiếu đưa đến Vương gia cấm túc, trong nửa năm này, Đàm Hiếu xác thật mai danh ẩn tích, chưa từng lộ mặt trước người ngoài.

Bây giờ, không biết Đàm Hiếu lại chọc ra chuyện gì, khiến cho bệ hạ vừa mới tỉnh lại liền muốn thu thập hắn ta?

Nhưng làm việc bên cạnh hoàng thượng, kiêng kị nhất đó là không nên hỏi nhiều.

Đông Xương hầu phủ ở thành Phường Châu, cách Văn Sơn nửa ngày đi đường, hiện tại đi luôn, trời tối liền có thể đến nơi. Theo ý tứ của bệ hạ, hẳn là muốn lập tức đem Đàm Hiếu mang về Văn Sơn, Đồng Lâm chắp tay phục mệnh.

Lý Triệt chắp tay ở sau lưng, dáng người thẳng tắp, cao lớn đĩnh bạt, đầu ngón tay theo bản năng nhẹ nhàng chà xát, trong mắt hơi ám trầm.

Hắn bị ám sát ở đại điển tế trời, chuyện này sương mù tầng tầng, không thể rút dây động rừng; trong lúc hắn hôn mê, không ít người ngo ngoe rục rịch, ngóng trông hắn không thể tỉnh lại; trong cung cùng triều đình, mặc dù có Thái phó cùng Phong tướng trông chừng, nhưng công việc lớn nhỏ còn đọng lại rất nhiều..

Đây đều không phải là chuyện đơn giản, không phải một hai ngày liền có thể xử lý xong, đối với hắn mà nói, đều là những chuyện quan trọng.

Nếu khoảng thời gian trước đều là sự thật, có Đàm Hiếu ở đó, Sở Lạc ở Đông Xương hầu phủ cũng không an toàn, nhưng hắn trước mắt không thể chú ý tới nàng, không bằng trực tiếp đem Đàm Hiếu xách đến Văn Sơn, nhất lao vĩnh dật.

Lý Triệt nhàn nhạt rũ mắt, lại hướng Đồng Lâm nói, "Thời điểm ngươi tới Đông Xương hầu phủ, thuận tiện hỏi thăm một chút, mấy nữ nhi của Kiến An hầu phủ có ở đó hay không? Trong đó, có phải hay không có một cô nương tên là Sở Lạc?"

Trong mắt Đồng Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, lại khôi phục bình thường.

Lý Triệt cũng đưa mắt nhìn hắn ta, mặt không đổi sắc, tiếp tục nói, "Nếu có, liền thay Trẫm hỏi thăm một chút, việc này không cần để cho người khác biết."

"Vâng!" Đồng Lâm lãnh chỉ.

Nhìn bóng dáng Đồng Lâm, Lý Triệt bỗng nhiên nghĩ, nếu hết thảy đều là thật, chờ đến khi Sở Lạc phát hiện không thấy "Khinh Trần" đâu, nàng có thể hay không sẽ khổ sở?

Liệu nàng có tin lời đám người kia nói, hắn có ý định đâm cửa chuồng ngựa chạy trốn?

Hay là, nàng đã đoán được hắn gặp bất trắc?

Vậy có lẽ nàng sẽ càng thương tâm hơn..

Hắn muốn gặp nàng, rất muốn nhìn thấy nàng..

Nhưng bây giờ hắn vừa mới tỉnh, nếu lập tức triệu kiến nữ nhi Kiến An hầu phủ đến hành cung, sẽ đưa tới rất nhiều phê bình cùng suy đoán.

Hắn là thiên tử, uy nghi thiên tử không có người nào dám vọng nghị, nhưng những thị phi này sẽ dừng ở trên người Sở Lạc, trực tiếp đem Sở Lạc đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió..

Không chỉ như thế, Sở Lạc là nữ nhi Kiến An hầu phủ, hắn triệu kiến một cô nương chưa từng gặp mặt của Kiến An hầu phủ, hành động này giống như thể hiện hắn đối với Kiến An hầu phủ ưu ái, đám thần tử trong triều không chừng sẽ coi đây là một tín hiệu, như vậy cục diện chính trị hiện nay của triều đình sẽ bị ảnh hưởng.

Đối với hắn mà nói, hành động này không sáng suốt chút nào.

Đây không phải là điều hắn muốn.

Hắn cần một cơ hội.

Một cơ hội có thể nhìn thấy Sở Lạc.

Ánh mắt Lý Triệt xuất thần nhìn ra bên ngoài, đúng lúc có thái giám tiến lên, kính cẩn thông báo, "Bệ hạ, Thái phó ở ngoài điện cầu kiến."

Lý Triệt thu hồi suy nghĩ, ôn hòa nói, "Mời Thái phó vào đi."

Thái phó không giống với những người khác.

Từ nhỏ Lý Triệt đã được Thái phó dạy dỗ, từ khi còn bé đến lúc nhập chủ Đông Cung, lại đến khi đăng cơ, một đường đều là Thái phó ở bên cạnh nâng đỡ hắn, duy trì hắn, cho nên hắn rất thân cận với Thái phó.

Trước đây Thái phó giữ chức hữu tướng, cũng là lão thần duy nhất trong triều ủng hộ hắn tân chính cải cách.

Bởi vì tuổi tác đã cao, năm ngoái Thái phó đã từ chức hữu tướng, đem vị trí quan trọng này nhường ra, đề bạt người tài trong triều với Lý Triệt.

Hiện giờ tuy không còn là hữu tướng có quyền lực lớn, chỉ giữ chức Thái phó nhàn tản, nhưng ở trong triều uy vọng cùng ảnh hưởng của Thái phó cũng không kém đi, vẫn là "Định Hải Thần Châm" bên người Lý Triệt.

Phó Chi Lương chắp tay hành lễ, "Lão thần khấu kiến bệ hạ."

"Thái phó xin đứng lên." Lý Triệt tự mình tiến lên dìu người dậy.

Ánh mắt Lý Triệt nhìn về phía Tổng quản đại nội, hắn ta hiểu ý, đem người trong điện cho lui, chính mình thì đứng ở một góc chờ hầu hạ.

Lý Triệt đỡ Phó Chi Lương hướng phía sau bình phong mà đi, Phó Chi Lương hỏi, "Thái y nói như thế nào?"

Hắn đáp, "Lâu Kim Thanh lúc nãy đã nói qua, Trẫm không có gì đáng lo, chỉ là hôn mê lâu ngày mới tỉnh lại, còn phải thích ứng mấy ngày, Thái phó yên tâm."

Phó Chi Lương lúc này mới gật gật đầu, cùng Lý Triệt ngồi xuống.

Lý Triệt lại nói, "Trong khoảng thời gian Trẫm hôn mê, ít nhiều nhờ có Thái phó ở Văn Sơn chủ trì đại cục, triều đình cùng Kinh thành mới chưa sinh loạn."

Phó Chi Lương trầm giọng nói, "Bệ hạ bị ám sát, chuyện này quan hệ trọng đại, trong khoảng thời gian bệ hạ hôn mê, Ngụy đại nhân vẫn luôn điều tra, nhưng chưa tra ra được người nào khả nghi. Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, e là, không chỉ có một người làm."

Trong mắt Lý Triệt cũng trầm xuống, "Trẫm cùng Thái phó nghĩ giống nhau, đại điển tế trời kiểm tra nghiêm khắc, lưu trình rườm rà phức tạp, thủ vệ nghiêm ngặt, nếu có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân để ra tay với Trẫm, người này chắc chắn phải có nội gián, hơn nữa nội gián này nhất định là người mà Trẫm tín nhiệm."

Phó Chi Lương vui mừng thở dài, "Lão thần vốn muốn nhắc nhở bệ hạ một tiếng, nhưng trong lòng bệ hạ đã rõ ràng, vậy càng tốt. Chỉ là việc này có thể làm đến sạch sẽ như thế, e là trước đó bọn chúng đã dọn sẵn đường lui, sẽ không dễ dàng bị tra ra, chỗ Ngụy đại nhân còn cần thêm thời gian, bệ hạ chớ bởi vậy mà nóng nảy. Bệ hạ càng trầm ổn, người khác càng nhìn không ra, mới có thể tiếp tục thử. Hắn càng thử, mới lộ ra càng nhiều dấu vết, cho nên, trước mắt bệ hạ có chuyện quan trọn hơn cần phải làm."

Lý Triệt chăm chú lắng nghe, "Thái phó cứ nói."

"Bệ hạ hôn mê hơn nửa tháng, dù chưa công khai, nhưng đã có không ít người lén suy đoán, cảm thấy bệ hạ có lẽ vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí hấp hối.. Trong số những người biết được tình huống của bệ hạ, nhất định có chủ mưu đứng sau vụ hành thích này. Hành cung Văn Sơn quá mẫn cảm, bọn họ biết nếu tùy tiện hỏi thăm rất có thể sẽ lộ ra dấu vết, cho nên không dám có hành động gì, đành ở sau lưng quạt gió thêm củi, xúi giục cùng thúc đẩy những lời đồn này, muốn ép hỏi ra tình huống của bệ hạ.."

Phó Chi Lương nói xong, trong đầu Lý Triệt phảng phất đã thông suốt, "Cho nên ý của Thái phó là?"

Thái phó nhẹ giọng nói, "Bây giờ bệ hạ không cần công khai lộ diện, tốt nhất cứ hư hư thật thật, nửa nọ nửa kia, ra vẻ thần bí, càng khiến cho người ta nhìn không ra càng tốt. Như thế, những người trước đây nếu chỉ suy đoán, nhìn thấy hoặc nghe nói bệ hạ lộ diện, sẽ không tiếp tục hỏi thăm, chỉ có tên chủ mưu kia mới để ý, hắn ta nhất định còn tìm cách thử bệ hạ.."

Lý Triệt cười khẽ, "Cho nên chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, liền sẽ biết, rốt cuộc là ai sẽ để ý Trẫm đang bệnh tình nguy kịch hay là bình yên vô sự.."

Phó Chi Lương vui mừng gật đầu.

"Vừa phải lộ diện, lại không được công khai, hư hư thật thật, nửa nọ nửa kia.." Lý Triệt nhẹ giọng lặp lại, "Thái phó có kiến nghị gì không?"

Phó Chi Lương duỗi tay vẽ một vòng tròn ở trên bàn, chính giữa viết lên bốn chữ "Đông Xương hầu phủ".

Đông Xương hầu phủ?

Trong mắt Lý Triệt hơi khựng lại.

Thanh âm Phó Chi Lương trầm ổn, ở bên tai Lý Triệt tiếp tục, "Đông Xương hầu phủ ở thành Phường Châu, cách Văn Sơn nửa ngày đường, trên đường bệ hạ hồi kinh, vừa lúc có thể nghỉ tạm ở Đông Xương hầu phủ một đêm. Như thế chính là lộ mặt, lại không công khai lộ diện. Lúc bệ hạ đến Đông Xương hầu phủ vẫn còn khỏe mạnh, sau đó lại nói bệnh phong hàn của bệ hạ bỗng nhiên nặng thêm, muốn ở Hầu phủ dưỡng bệnh mấy ngày, đây là nửa thật nửa giả. Người bên cạnh bệ hạ cũng ra vẻ khẩn trương, ở trong phủ che che giấu giấu bệnh tình của bệ hạ, lúc này, nhất định sẽ có người không ngồi yên được, đυ.c nước béo cò hướng Đông Xương hầu phủ hỏi thăm tình hình thực tế, như vậy, nhất định sẽ để lại dấu vết.."

Ánh mắt Lý Triệt dừng lại trên bốn chữ "Đông Xương hầu phủ" không hề dời mắt.

Sở Lạc ở Đông Xương hầu phủ.

Trong lòng Lý Triệt chỉ cảm thấy giống như bị thứ gì đó mê hoặc..

Trước đó hắn đang muốn tìm một cơ hội để nhìn thấy nàng, danh chính ngôn thuận nhìn thấy nàng, lại không nghĩ rằng cơ hội đến nhanh như vậy.

Càng không nghĩ tới, sẽ ở dưới tình huống như vậy.

Phó Chi Lương nói xong, Lý Triệt đưa mắt nhìn ông, ôn hòa nói, "Trẫm nghe Thái phó."