Chương 16: Đốm lửa

Lý Triệt tức giận!

Chuyến này chạy trở về có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội đào tẩu nào khác nữa, chỉ sợ đến cuối cùng không thể biến lại thành Văn đế! Nhưng ít nhất hắn còn là con người!

Nếu như hắn không quay lại, hắn mẹ nó liền con người cũng không phải!

Cho dù sau này hắn vĩnh viễn chỉ là một con ngựa, thì cũng là chân mệnh thiên mã, bỏ xa những con ngựa khác vạn dặm.

Còn nếu hôm nay hắn chạy, ngay cả khi thật sự có thể tỉnh lại, quãng đời về sau hắn cũng chỉ có thể ở trong áy náy thống khổ vô hạn mà vượt qua, bất luận lúc đó làm cái gì, đền bù ra sao, đều sẽ không có cách nào xóa đi cảm giác ảo não và hối hận của ngày hôm nay, hắn đã không bảo vệ được Sở Lạc cho tốt..

Như vậy hắn làm hoàng đế còn có ích lợi gì!

Còn không bằng một con ngựa!

Lý Triệt cắn răng!

Hắn là ngựa chân lùn, cũng không cao lớn uy mãnh, nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy mình giống như một con tuấn mã, bước chân như bay, nhanh như điện chớp.

Lúc trước chạy trốn nhanh như thế nào, trước mắt so với lúc đó càng nhanh hơn gấp bội, không có thời gian mà thở dốc, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

* * *

Sở Lạc sửng sốt đứng ở chỗ cũ, ban nãy nàng chỉ kịp nhìn thấy Khinh Trần chạy đi nhanh như bay.

Nàng còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, đám thị vệ đi theo đều cực kỳ ăn ý, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.

"Tinh ca nhi?" Sở Lạc nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng gọi một tiếng, chỉ là chung quanh không có một bóng người.

Đế giày của nàng đạp lên nhánh cây vang lên tiếng "răng rắc" thanh thúy, nơi này ngoại trừ tiếng chim hót, cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng khi nàng tiến về phía trước, thì một chút âm thanh khác cũng không có.

Sở Lạc nắm chặt bàn tay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm không lành.

Theo bản năng gỡ xuống cây trâm trên đầu, gắt gao nắm chặt, hoảng loạn đến mức không dám thở mạnh.

Ở trong hoàn cảnh xa lạ này, một bóng người đều không có.

Sở Phồn Tinh cùng Khinh Trần đối với nàng là quen thuộc nhất hiện tại cũng không nhìn thấy bóng dáng.

Sở Lạc không dám ở lại đây lâu, nhưng Khinh Trần đã chạy, mấy tên thị vệ kia cũng không biết tung tích, một cô nương như nàng bị bỏ lại trong rừng núi hoang vắng, trong mắt Sở Lạc hiện lên tia mờ mịt, lại không dám lớn tiếng gọi người, chỉ có thể nhỏ giọng thăm dò kêu một tiếng, "Khinh Trần?"

Chỉ là bất luận nàng kêu "Tinh ca nhi" hay "Khinh Trần", đều không có tiếng đáp lại..

Sở Lạc khẽ cắn môi dưới, sau khi cân nhắc một lát, quyết định không thể cứ đứng chờ như vậy.

Nhưng nàng mới tiến lên phía trước hai bước, liền nghe thấy đối diện có một âm thanh cà lơ phất phơ truyền đến, "Lục muội muội, sao muội lại ở chỗ này một mình?"

Sở Lạc hơi ngây người, âm thanh này.. Là Đàm Hiếu..

Bàn tay giấu trong tay áo của Sở Lạc bất giác nắm thật chặt, nhìn thấy ở đối diện Đàm Hiếu một thân cẩm y hoa bào từng bước tiến lên, Sở Lạc theo bản năng lùi lại phía sau.

"Lục muội muội sao lại không để ý đến ta thế?" Ý cười trong giọng nói Đàm Hiếu càng đậm.

Bây giờ, trong lòng Sở Lạc xem như đã rõ ràng, từ lúc bắt đầu Đàm Hiếu đã tính toán để ra tay với nàng, đầu tiên hắn làm bộ rời khỏi thôn trang, lại mua chuộc thị vệ, đem Sở Phồn Tinh và nàng tới đây, sau đó đuổi tất cả mọi người đi.

Như vậy nơi này, cũng chỉ có nàng và Đàm Hiếu..

Một thân Đàm Hiếu còn nồng nặc mùi rượu.

Sở Lạc làm sao có thể không biết đến thanh danh của Đàm Hiếu?

Nếu nàng bị phát hiện cùng Đàm Hiếu ở chung một chỗ, còn là nơi rừng núi hoang vu thế này.. như vậy cả đời của nàng liền sẽ bị hủy.

Sở Lạc hít sâu một hơi, một bên lui về phía sau, một bên ra vẻ trầm giọng nói, "Nhị biểu ca, mới vừa rồi lúc ta cùng Tinh ca nhi ra ngoài, Thế tử phu nhân dặn dò phải trở về sớm, hiện tại đã có chút chậm trễ, lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân có lẽ đã kêu người đi tìm.."

Nàng biết Đàm Hiếu sợ Thế tử phu nhân.

Thế tử phu nhân là trưởng tỷ của hắn ta, so với Hầu phu nhân thì nàng ấy đối xử với Đàm Hiếu nghiêm khắc hơn nhiều.

Đàm Hiếu không sợ Hầu phu nhân Vương thị, nhưng lại rất sợ Thế tử phu nhân.

Trong đầu Sở Lạc nhanh chóng xoay chuyển, muốn từ trong ánh mắt Đàm Hiếu nhìn ra một tia chần chờ cùng sợ hãi.

Quả nhiên, nhắc tới Thế tử phu nhân, Đàm Hiếu hơi ngẩn người, nhưng sau đó nghĩ tới những lời thị vệ mới cùng hắn ta nói qua liền biết, Sở Lạc đang lừa hắn ta.

Đàm Hiếu mờ ám cười cười, "Lục muội muội, nếu muội ngoan ngoãn nghe lời biểu ca, chúng ta liền có thể đúng giờ trở về. Không chỉ như vậy, biểu ca còn sẽ thương yêu muội thật tốt, chờ sau khi quay lại, ta liền đi tìm cô nãi nãi cầu hôn, cưới muội làm chính thê của ta.."

Hắn ta không ngừng tiến lên, Sở Lạc cũng không ngừng lui về phía sau.

Đàm Hiếu lại vừa cười khẽ dụ dỗ, vừa uy hϊếp nói, "Nếu muội không nghe lời, làm chậm trễ thời gian trở về, đến lúc đó người của Hầu phủ tới tìm muội lại nhìn thấy cảnh tượng hương diễm gì đó, như vậy không phải là ủy khuất Lục muội muội sao?"

Những lời lộ liễu như vậy hắn ta cũng dám nói ra, hẳn là đã sớm tính toán kỹ lưỡng.

Sở Lạc nắm chặt cây trâm trong tay, lạnh lùng nói, "Đàm Hiếu, ta là nữ nhi Kiến An hầu phủ, nếu như ngươi dám làm ra những chuyện mờ ám dơ bẩn gì đó, chẳng lẽ không sợ Kiến An hầu phủ cùng Đông Xương hầu phủ xé rách mặt sao?"

Nàng cố gắng trấn định.

Đàm Hiếu ái muội cười cười, "Lục muội muội, ta là say rượu làm loạn, nhiều lắm chỉ bị cha mẹ ta đánh mấy roi, nhưng muội thì khác, muội sẽ khiến cho Kiến An hầu phủ bị gièm pha, Kiến An hầu phủ muốn che giấu còn không kịp, chỉ có thể thương nghị với Đông Xương hầu phủ, kết thành chuyện của chúng ta, muội trước sau gì cũng đều phải làm người của ta, là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, hay trở thành tiểu thϊếp bị nâng vào phủ từ cửa hông, đều phải xem biểu hiện hôm nay của Lục muội muội đây.."

Hắn ta nói xong, quả nhiên thấy Sở Lạc bất động, nghĩ thầm uy hϊếp của mình thật sự có hiệu quả.

Ngay lập tức liền đi đến trước mặt nàng, vừa lòng nói, "Lục muội muội là người thông minh, làm thϊếp cho đại ca ta, quanh năm suốt tháng đều không thấy hắn được mấy lần, sao có thể tốt bằng làm phu nhân của ta? Ta ngày ngày đều sẽ làm cho muội vui vẻ."

Đàm Hiếu nói xong, muốn duỗi tay nắm lấy cằm nàng.

Đúng lúc này, Sở Lạc giơ tay lên, lấy cây trâm trong tay hung hăng đâm vào cánh tay Đàm Hiếu.

Đàm Hiếu bị bất ngờ, chờ đến khi phản ứng lại, mới cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, Sở Lạc đã rút cây trâm ra, liều mạng chạy về phía trước. Đàm Hiếu tức giận, "Sở Lạc, tiện nhân này!"

Một đâm đó của Sở Lạc dùng toàn bộ sức lực mà nàng có, hắn ta đau đớn run rẩy cả người, máu tươi chảy ròng ròng.

Hắn ta vừa cử động, máu lại chảy càng nhiều.

Đàm Hiếu ăn đau, vừa không dám đuổi theo quá nhanh, vừa sợ nàng chạy trốn, đành phải hung ác buông lời uy hϊếp, "Sở Lạc! Hôm nay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

Sở Lạc mặc kệ hắn ta!

Nàng mới vừa rồi đâm Đàm Hiếu bị thương, cũng đã xé rách mặt, căn bản đã không có đường lui.

Bất luận Đàm Hiếu nói cái gì, việc nàng cần làm duy nhất lúc này là chạy!

Bị Đàm Hiếu bắt lại mới chính là ác mộng.

"Bắt lấy nàng cho ta, đừng để cho nàng chạy!" Mắt thấy Sở Lạc chạy trốn càng lúc càng xa, Đàm Hiếu nóng nảy.

Ngăn cản trước mặt Sở Lạc chính là mấy tên thị vệ, ngay khi thật sự cùng đường, nàng lại nghe thấy âm thanh vó ngựa dồn dập.

Sở Lạc theo bản năng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Khinh Trần vốn đã chạy đi lúc này lại quay trở về.

Không chỉ như vậy, Đàm Hiếu bây giờ vừa vặn đang ở phía trước nó.

Đàm Hiếu ngây người sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, con ngựa kia đang hướng chính mình xông tới!

Tốc độ nhanh như vậy, hoàn toàn không có ý tứ muốn dừng lại!

Nếu đυ.ng phải hắn ta, hậu quả thật sự không thể lường trước được.

Đàm Hiếu sợ tới mức cả người run lên, cũng bất chấp cánh tay còn đang đổ máu, một bên liều mạng chạy, một bên kêu, "Cứu.. Cứu mạng!"

Thị vệ nào còn tâm tư quan tâm Sở Lạc, nhanh chóng tiến lên vừa lúc kéo Đàm Hiếu tránh đi Khinh Trần đang xông tới, lăn đến một bên.

Đàm Hiếu sợ tới mức tim đều sắp ngừng đập.

Thị vệ cho rằng Khinh Trần sẽ tiếp tục đâm tới đây, liền kéo Đàm Hiếu lên muốn tránh sang bên cạnh, lại thấy Khinh Trần ngừng ở trước mặt Sở Lạc.

Đàm Hiếu cùng thị vệ đều sửng sốt.

Lý Triệt không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ngựa hí ngắn ngủi lại trầm ổn, lúc hắn đứng ở trước mặt Sở Lạc, liền dùng đầu cọ nàng, muốn nàng nhanh chóng lên ngựa!

Sở Lạc lập tức phản ứng lại.

Khinh Trần vốn là ngựa chân lùn, không cao lớn, bây giờ lại quỳ xuống hai chân trước, Sở Lạc liền trực tiếp lên ngựa, nắm chặt dây cương, làm theo gã sai vặt nuôi ngựa đã dạy trong trí nhớ, lúc cưỡi ngựa chạy nhanh cần phải cúi người dán lên lưng ngựa, cố gắng bảo trì cân bằng, như vậy mới an toàn. Khinh Trần quả nhiên liều mạng chạy như bay.

Nàng chưa bao giờ thấy Khinh Trần chạy nhanh như vậy, nhanh đến mức nàng không dám mở mắt nhìn về phía trước, chỉ cố hết sức nắm chặt lấy dây cương, sợ bản thân từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Phía sau Đàm Hiếu cùng thị vệ vẫn luôn cưỡi ngựa đuổi theo, thế nhưng đều không đuổi được.

Khinh Trần liều mạng mà chạy, tốc độ vó ngựa rơi xuống ít nhất gấp hai lần những con tuấn mã cao lớn phía sau, khiến chúng không thể theo kịp.

Đáy lòng Sở Lạc vừa thấp thỏm vừa hoảng loạn, căn bản không có thời gian cùng tâm tư suy nghĩ quá nhiều.

Lại càng không biết Khinh Trần có thể chạy như vậy trong bao lâu.

Việc nàng có thể làm, chỉ là gắt gao ôm chặt lấy cổ Khinh Trần, nhắm chặt mắt lại, không nhìn về phía trước, cũng không nghe loạn, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện Khinh Trần có thể mang theo nàng chạy đi.

* * *

Cũng không biết đã qua bao lâu, tốc độ của Khinh Trần rốt cuộc dần dần chậm lại.

Sau khi Sở Lạc ngồi thẳng dậy, mới phát hiện thị vệ phía sau đã bị bỏ lại rất xa, mà Khinh Trần hình như đã mang theo nàng chạy tới chỗ sâu trong rừng.

Nhưng nơi này là chỗ nào?

Sở Lạc hoàn toàn không biết.

Kỳ thật không chỉ Sở Lạc, Lý Triệt cũng hoàn toàn không biết đây là đâu.

Lúc trước hắn cực kỳ tức giận, muốn trực tiếp đá chết tên cặn bã Đàm Hiếu kia, nhưng lý trí vẫn còn, hắn trở về để cứu Sở Lạc, đá chết Đàm Hiếu cũng không có ý nghĩa gì, nếu như Đàm Hiếu chết, chỉ sợ sẽ khiến cho tình cảnh của Sở Lạc càng thêm gian nan.

Hắn tỉnh táo lại, chuyện cần phải làm là mang Sở Lạc rời đi.

Cho nên hắn dừng lại ở trước mặt Sở Lạc, liều mạng đi cọ nàng.

Trong lòng hắn cũng nôn nóng, không biết nàng có thể hiểu được ý tứ của hắn hay không? Có thể tin tưởng hắn hay không?

May mắn là nàng hiểu ý, cũng tin hắn.

Hắn một đường này liều mạng mà chạy, mấy lần đều cảm thấy bản thân sắp tắt thở đến nơi, nhưng vẫn cắn chặt răng không hề dừng lại. Hắn cũng là mới tới gần đây, sao có thể biết được đường đi, dưới tình huống nguy hiểm khi ấy, hắn có thể chạy nhanh như vậy mà không vấp ngã hay đυ.ng phải vật cản trên đường đã là hết sức chú tâm, căn bản không rảnh để ý những thứ khác. Hắn chỉ có một ý niệm, chính là bỏ lại đám thị vệ phía sau, đem Sở Lạc đưa tới một nơi an toàn.

Ý niệm này đã chống đỡ hắn suốt dọc đường, hắn cũng không nghĩ tới chính mình thế mà có thể chạy nhanh đến như vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn khi mình là một con ngựa chân lùn, sức chịu đựng tốt, có thể điều chỉnh linh hoạt, lúc chạy vào trong rừng, sẽ không bị nhánh cây ngăn trở, khi chạy vào chỗ sâu trong rừng cây, liền có thể bỏ lại đám thị vệ phía sau, bởi vì những con ngựa kia đều là tuấn mã cao lớn, chở người ở trong rừng cây căn bản không có cách nào chạy nhanh được.

Dù vậy, hắn vẫn cẩn thận chạy thêm một lát.

Chờ đến khi chắc chắn phía sau không còn ai đuổi theo, Lý Triệt mới chậm rãi dừng lại, bắt đầu đánh giá khắp nơi, muốn từ dấu vết bốn phía để lại nhìn ra đây là nơi nào?

Nhưng rất nhanh, trong lòng hắn liền bực bội.

Hắn mẹ nó chạy lạc rồi..

* * *

Sở Lạc lúc trước ở thôn trang chơi thả diều đã qua buổi trưa.

Sau đó cùng Sở Phồn Tinh cưỡi ngựa một lúc, lại gặp phải Đàm Hiếu, một đường kinh tâm động phách, thời gian đã qua bao lâu cũng không để ý.

Hiện tại ngước mắt nhìn quanh bốn phía, mới thấy trong rừng cây vô tận không biết đâu là điểm cuối này từ lúc nào đã phiếm màu nắng chiều nhàn nhạt, hoàng hôn đang dần buông xuống.

Trong lòng Sở Lạc lo lắng, giữa rừng cây hoang tàn vắng vẻ này, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của sói và những loài động vật khác, khiến nàng không rét mà run.

Vừa đi, dưới chân vừa nhũn ra, lông mi thon dài cũng theo đó run rẩy.

Nếu không phải trong tay nàng còn nắm dây cương của Khinh Trần, giống như có một người bạn đồng hành, có lẽ nàng sẽ không biết làm sao.

Nhưng Khinh Trần hình như cũng không nhận ra đường về, cứ đi vòng vòng mãi, càng ngày càng mơ hồ.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối sầm xuống, ánh nắng hoàng hôn ngày một yếu đi, Lý Triệt cùng Sở Lạc đồng thời ý thức được, đêm nay sợ là không thể đi ra ngoài.

Tuy rằng hai người đều chưa từng qua đêm ở trong rừng, nhưng Lý Triệt trước đây đã từng săn thú vào ban đêm, Sở Lạc cũng đọc trong sách mà biết được, ban đêm trong rừng có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ..

Sở Lạc không khỏi nắm dây cương chặt hơn, hiện tại ở bên cạnh nàng chỉ có duy nhất Khinh Trần là có thể tin cậy và dựa vào, mặc dù không biết Khinh Trần có thể nghe hiểu hay không, nhưng nàng vẫn hướng nó nói, "Khinh Trần, chúng ta không thể ra ngoài được rồi, hôm nay phải qua đêm ở đây, nơi này có một sơn động, chúng ta vào đó nhóm lửa tránh tạm một đêm."

Lý Triệt kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Sở Lạc là nữ nhi Kiến An hầu phủ, trước nay luôn dưỡng ở khuê phòng, hắn cho rằng có lẽ nàng cái gì cũng đều không hiểu, lúc này sẽ kinh hoảng thất thố, lại không nghĩ nàng có thể bình tĩnh hướng hắn nói ra những lời này.

Lý Triệt nghiêng đầu, tò mò đánh giá nàng.

Lại thấy nàng xắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay, sau đó cúi người xách chân váy nhẹ nhàng buộc lại gọn gàng.

Nàng khéo léo chỉnh trang không những không làm hỏng y phục, mà còn toát ra vẻ giỏi giang, càng sẽ không bị vướng víu hay vấp ngã.

Lý Triệt cười cười, bỗng nhiên có chút thích dáng vẻ này của Sở Lạc.

Lớn mật, trầm ổn, cùng với dáng vẻ cẩn thận quy củ của nàng lúc ở Đông Xương hầu phủ hoàn toàn bất đồng.

Đem túi nước trên lưng ngựa lấy xuống, vừa rồi hai người đã đi xung quanh một vòng, nhìn thấy một dòng suối cách đây không xa.

Đêm nay có thể không ăn cái gì, nhưng không thể không uống nước.

Những điều này đều là Sở Lạc đọc được trong sách, lại khiến cho Lý Triệt kinh hỉ, càng cảm thấy Sở Lạc không giống những cô nương khác trong Hầu phủ hay những quý nữ thế gia bình thường, suốt ngày làm ra vẻ lại không thú vị.

Sở Lạc dắt Khinh Trần tiến lên uống nước.

Hắn liền ở bên cạnh Sở Lạc, một bên cúi đầu uống nước, một bên thấy Sở Lạc cũng cẩn thận ngồi xổm xuống, sợ góc váy cùng giày dính ướt, dùng túi nước đựng đầy nước suối.

Lý Triệt thật sự rất khát.

Lúc trước đi ngang qua chỗ này, hắn đã muốn uống nước, nhưng lại sợ không ra khỏi rừng cây được, lực chú ý tất cả đều dồn lên việc làm sao để ra ngoài, không dám chậm trễ thời gian. Bây giờ, chỉ cảm thấy uống đến thoải mái no đủ, nhịn không được trực tiếp nhảy vào trong dòng suối dùng sức đạp nước, hất nước.

Đây là bản tính cùng sở thích của ngựa, hắn không khống chế được.

Chờ đến khi phản ứng lại, chỉ thấy Sở Lạc mới vừa rồi còn cẩn thận ngồi xổm xuống bên dòng suối lấy nước, sợ làm ướt góc váy cùng giày, hiện tại bị hắn nhảy nhót khiến cho nước bắn lên làm ướt cả tóc và trên người nàng, càng không nói đến góc váy cùng giày đang nhỏ nước kia.

Khóe miệng Lý Triệt không khỏi co rút, đây mẹ nó thật sự là tập tính của ngựa, không có quan hệ gì với hắn.

Lại thấy biểu tình trên mặt Sở Lạc từ kinh ngạc, đến khϊếp sợ, sau đó là bực bội, cuối cùng thì khó thở, nhìn nhìn chính mình một thân đều ướt đẫm nước, dứt khoát cúi người cũng hất nước vào người hắn.

Lý Triệt nhắm mắt, nước xôn xao chảy xuống từ trên trán hắn, hắn lại duỗi vó ngựa đạp nước, khiến Sở Lạc một lần nữa ướt từ trên xuống dưới..

Cuối cùng, một người một ngựa ướt dầm dề, xách túi nước đã đầy, quay trở lại sơn động trước đó.

Sở Lạc có thể biết được những điều kia, Lý Triệt đã ngoài ý muốn, nhưng trong sơn động có rắn hay thứ gì khác hay không, chuyện này nàng cũng không biết.

Lý Triệt chen lên trước người nàng đi vào, giả vờ hưng phấn đi qua đi lại khắp nơi trong sơn động, cho đến khi xác nhận nơi này an toàn, mới yên tâm.

Chờ đến khi quay trở lại bên người Sở Lạc, lại thấy nàng nửa ngồi xổm xuống chỗ có không ít củi gỗ, chắc là do người qua đêm trong sơn động trước đây lưu lại. Lúc trước trời mưa, có một ít củi đã bị ẩm, Sở Lạc đem chỗ củi ẩm đó nhặt ra, sau đó mới bắt đầu nhóm lửa.

Lý Triệt đối với nàng càng thêm tò mò.

Hiện tại trên người Sở Lạc những giọt nước ban nãy hắn hất lên người nàng vẫn đang nhỏ xuống tí tách, nàng một chút cũng không để ý, ngược lại hết sức chăm chú xoa xoa hai thân cây với nhau, muốn đánh lửa.

Lý Triệt nghiêng đầu nhìn nàng.

Hoàng hôn chỉ còn vài sợi tàn quang, xuyên qua cửa động cùng những khe hở trên đỉnh tiến vào bên trong, chiếu lên má nàng, một bên mặt tinh xảo được phủ ánh nắng chiều nhàn nhạt, minh diễm động lòng người, cũng khiến cho người ta khó có thể dời mắt.

Chỉ là đánh lửa trước nay đều không phải chuyện dễ dàng, Lý Triệt vẫn luôn ở bên cạnh nhìn nàng, nàng không hề nóng vội, xoa hồi lâu cũng không thấy có tia lửa, nàng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm công việc trong tay, bộ dáng nghiêm túc, không bực bội, thậm chí mày cũng không nhíu lấy một cái, khiến trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi tê dại.

Bộ dáng này của hắn, căn bản không giúp được gì.

Tất cả phải dựa vào nàng đánh ra lửa, mới có thể an ổn vượt qua một đêm này trong rừng.

Thời gian từng chút một qua đi, trong lòng Lý Triệt ẩn ẩn sinh ra một chút sốt ruột, thấy tay nàng vẫn không ngừng xoa xoa, bộ dáng vẫn kiên trì như cũ không hề hé răng than vãn nửa lời.

Ngay tại thời điểm hắn đang xuất thần, trên nhánh cây chợt dâng lên một đốm lửa nhỏ.

Trên mặt Sở Lạc cũng hiện lên ý cười, nụ cười vui vẻ toát ra từ nội tâm trên gương mặt không có chút phấn son nào của nàng so với bất kì khuôn mặt trang điểm tinh tế nào trước đây hắn từng gặp qua đều đẹp hơn..

Lý Triệt cũng vui mừng khôn xiết, một hơi nghẹn ở trong lòng lúc trước rốt cuộc có thể thoải mái, hắn bất giác thở ra một hơi thật mạnh.

Trực tiếp đem đốm lửa kia thổi tắt?

Sở Lạc kinh nhạc nhìn hắn.

Lý Triệt bực bội, mẹ nó!