Chương 15: Chạy trốn

Đường Diệp duỗi tay túm chặt dây cương để Khinh Trần đứng vững.

Sở Lạc lên ngựa trước, chờ nàng ngồi ổn, vυ" nuôi mới tiến lên ôm tiểu Thế tử đưa cho nàng. Đàm Hiếu ở một bên ân cần hỗ trợ, giống như sợ vυ" nuôi ôm tiểu Thế tử không chắc, hắn ta ở bên cạnh chú ý Sở Phồn Tinh.

Trong lúc đó, ánh mắt hắn ta đều đặt trên người Sở Phồn Tinh, không có hành động nào vượt quá giới hạn.

Thế tử phu nhân hơi nhăn mày lại, nhưng trong lòng lão phu nhân thì rất vừa ý.

Lão phu nhân vốn là cô nương Đàm gia gả ra bên ngoài, trong lòng vẫn luôn hướng về người Đàm gia. Thấy Đàm Hiếu sau một chuyến đến Vương gia chịu quản thúc, lúc trở về liền hiểu chuyện hơn rất nhiều, lão phu nhân đương nhiên vui mừng.

Chờ Sở Phồn Tinh ngồi xong, Thế tử phu nhân đỡ lão phu nhân tiến lên. Lão phu nhân cười hướng Sở Phồn Tinh dặn dò, "Tinh ca nhi, từ bây giờ, phải nghe lời cữu cữu cùng Lục cô cô của con, nhớ kỹ chưa?"

Sở Phồn Tinh nãi thanh nãi khí đáp, "Tinh ca nhi nhớ lời tằng tổ mẫu nói.."

Một câu liền đem mọi người xung quanh đều chọc cười.

Lão phu nhân càng cười đến không khép được miệng, lại hướng Đàm Hiếu cùng Sở Lạc nói, "Nhớ phải che chở cho Tinh ca nhi."

Hai người đều đồng ý.

Lão phu nhân giao phó xong, Thế tử phu nhân cũng hướng thị vệ cách đó không xa dặn dò, "Ngươi mang hai, ba người đi theo Nhị công tử cùng Lục tiểu thư, trên đường phải cảnh giác một chút, đừng để xảy ra sự cố gì."

Thi vệ chắp tay đáp, "Vâng!"

Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, cháu dâu này của bà tâm tư tỉ mỉ, nơi chốn chu toàn, đem mọi chuyện trong nhà cùng Tinh ca nhi đều chăm sóc rất khá, hành sự trước giờ đều không có gì sai sót, lão phu nhân thật sự thích nàng.

Thị vệ Hầu phủ đều là cao thủ trăm dặm mới tìm được một người, vốn đi theo bảo vệ an toàn, hiện tại chọn ra ba người đi theo Tinh ca nhi, nếu lúc cưỡi ngựa có chỗ nào không ổn, cũng có thể nhanh chóng giải quyết, so với gã sai vặt nuôi ngựa kia thì ổn thỏa hơn nhiều.

Một phen dặn dò của Thế tử phu nhân khiến cho Sở Lạc phần nào thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Có thị vệ Hầu phủ ở đây, Đàm Hiếu chắc là.. cũng phải cố kỵ hơn.

Đúng lúc đó Sở Phồn Tinh ở trên lưng ngựa tò mò đá chân, Sở Lạc liền hơi hơi cúi người, nhẹ giọng nói bên tai hắn, "Tinh ca nhi, từ giờ phải nắm lấy dây cương, nhất định không được buông ra, như vậy mới an toàn."

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng êm ái, Đàm Hiếu nghe vào trong tai, ngứa ở trong lòng, không nhịn được đáp, "Lục muội muội nói đúng."

Sở Lạc không nhìn hắn ta.

Đàm Hiếu lại nói, "Lục muội muội đừng sợ, ta cưỡi ngựa đi theo phía sau, sẽ để ý Tinh ca nhi."

Bên cạnh còn có người khác đang nhìn, Sở Lạc không trả lời thì không tốt, chỉ đành cúi đầu đáp, "Được."

Đôi mắt Lý Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Hiếu.

Suy nghĩ của Lý Triệt khác với Sở Lạc cùng Thế tử phu nhân, loại người giống như Đàm Hiếu một khi nổi lên sắc tâm, cái gì cũng dám làm, mấy tên thị vệ kia thì có tác dụng gì? Đàm Hiếu nếu như sợ mấy người kia, chuyến đi này hắn ta cũng sẽ không theo tới.

Đàm Hiếu là tiểu nhi tử của Đông Xương hầu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lấy quan hệ có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu giữa Kiến An hầu phủ và Đông Xương hầu phủ, đến lúc đó vì che đậy cái xấu, sẽ để cho Đàm Hiếu cưới Sở Lạc. Đàm Hiếu nhiều lắm bị ăn mấy roi, đánh mấy cái, nhưng cả đời Sở Lạc sẽ bị hủy trên người tên cặn bã Đàm Hiếu này..

Trong lòng Lý Triệt khó chịu, ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ.

Hắn càng thêm phân vân, hôm nay rốt cuộc có nên rời đi hay không?

Nhưng nếu bỏ lỡ lần này, về sau e là sẽ không còn cơ hội nữa.

Sở Lạc cùng Sở Phồn Tinh đều đã ngồi vững, các cô nương khác cũng sôi nổi lên ngựa. Trong lúc nhất thời, chung quanh đều là âm thanh ríu rít, tốp năm tốp ba hưng phấn nói chuyện, không khí du xuân càng thêm nồng liệt.

"Ngươi cũng đi đi!" Lão phu nhân vỗ vỗ tay Thế tử phu nhân.

Lão phu nhân rất rõ ràng, Thế tử phu nhân từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, cũng giỏi cưỡi ngựa.

Thế tử phu nhân lại cười, "Các muội muội đi chơi là được rồi, con bồi lão tổ tông trò chuyện."

"Ta đã có Quách ma ma bên cạnh, đâu cần ngươi chiếu cố nữa?" Lão phu nhân cảm thán.

Thế tử phu nhân vẫn nói, "Quách ma ma là Quách ma ma, A Vân muốn tẫn hiếu trước mặt lão tổ tông."

Đến cùng cũng là cô nương Đàm gia, lời nói cử chỉ đều khéo léo, lão phu nhân ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt đã thể hiện rõ sự hài lòng với Thế tử phu nhân.

Ánh mắt Thế tử phu nhân một lần nữa chuyển lên người Sở Phồn Tinh và Sở Lạc trên lưng Khinh Trần, đội ngũ cưỡi ngựa đã bắt đầu lục tục tiến lên.

"Tinh ca nhi, nắm cho chắc." Tự bản thân Sở Lạc cũng nắm chặt dây cương.

Sở Phồn Tinh rõ ràng rất hưng phấn, "Xuất phát thôi!"

Tầm nhìn của ngựa chân lùn không tốt bằng tuấn mã cao lớn phía sau, Sở Phồn Tinh lại thấp bé, nếu đi đằng sau đội ngũ sợ là sẽ không nhìn được bao nhiêu khung cảnh xung quanh. Cho nên vì có Sở Phồn Tinh, Khinh Trần liền đi ở phía trước.

Phong cảnh trên đường đi đến Thiên Khúc được xưng là đẹp nhất ở Phường Châu.

Ngày xuân, vừa lúc là khoảng thời gian thời tiết tốt nhất trong năm, phía trước mênh mông vô bờ, tầm nhìn cũng rộng mở, cưỡi ngựa đi trên đường lớn, hai bên sườn đều có cỏ non mới mọc, Sở Phồn Tinh kích động liên tiếp duỗi tay chỉ vào nơi xa cảm thán, cũng kêu Sở Lạc nhìn xem, đó là cái gì!

Sở Lạc đều nhẫn nại trả lời từng câu một.

Có lẽ do cảnh sắc bỗng nhiên trống trải, phía sau đều là các cô nương Hầu phủ hoan thanh tiếu ngữ, lại có Sở Phồn Tinh bên cạnh, đồng ngôn đồng ngữ, khiến cho người ta phì cười, tâm trạng Sở Lạc cũng thoải mái hơn.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một con hươu hoang dã, Sở Phồn Tinh hưng phấn đến mức suýt nữa bắt đầu làm ầm ĩ.

Lý Triệt đang lo việc chạy trốn với chuyện của Đàm Hiếu, trong lòng nghẹn muốn chết, hắn để cho Sở Phồn Tinh cưỡi đã xem như cho nó mặt mũi, nó lại nhảy nhót ở trên lưng hắn như vậy, thật sự khiến hắn ăn không tiêu.

Đường Diệp thấy Khinh Trần có chút nôn nóng, nhanh chóng giữ chặt dây cương, thấp giọng nói, "Khinh Trần, ta biết ngươi nghe hiểu lời ta nói, người đang ngồi trên lưng ngươi chính là tổ tông, ngươi kiềm chế chút.."

Lý Triệt bực bội, hắn còn là thiên tử đó!

Trên lưng ngựa, tay trái Sở Lạc nắm chặt dây cương, tay phải ôm lấy Sở Phồn Tinh, ôn hòa nói, "Tinh ca nhi, Lục cô cô biết con cao hứng, nhưng con ngồi như vậy, Khinh Trần sẽ rất khó chịu. Chúng ta nếu muốn đi ngắm cảnh ở chỗ xa hơn, thì phải để cho Khinh Trần có thể dễ dàng đi đường, chờ sau đó tìm một chỗ nghỉ tạm, lúc chơi thả diều, chúng ta lại nhảy được không?"

Thanh âm của Sở Lạc rất nhẹ, cũng từ từ bay tới đáy lòng Lý Triệt.

Cũng không biết có phải do lời nói của nàng mang theo lực lượng ôn nhu xoa dịu cảm xúc người nghe, hay là do Sở Phồn Tinh nghe lời ngoan ngoãn ngồi, tóm lại, trên lưng Lý Triệt thoải mái hơn rất nhiều.

Đường Diệp sờ sờ đầu hắn, nói nhỏ, "Lục tiểu thư đối với ngươi thật tốt."

Lý Triệt quay đầu trừng hắn ta.

Đường Diệp thấp giọng cười to, không biết vì sao, hắn ta cảm thấy có chút thích tính tình không giống ai của Khinh Trần, nó cùng với những con ngựa mà hắn ta từng gặp trước đây không giống nhau.

Chỉ lo cùng Đường Diệp nói chuyện, cũng không chú ý đến cục đá trước mắt, chờ lúc Lý Triệt hoàn hồn, đã sắp đến gần, nếu dẫm lên chỉ sợ sẽ bị trượt, Lý Triệt trong lòng vừa chuyển, liền hướng bên trái cục đá nhảy qua.

Cú nhảy này cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là gã sai vặt chung quanh cùng thị vệ thần sắc đều có chút khẩn trương, Sở Phồn Tinh lại cười vui vẻ, "Lục cô cô, chơi thật vui, Khinh Trần, ta còn muốn!"

Sở Lạc cũng theo đó "khanh khách" một tiếng cười rộ lên.

Lý Triệt giật mình.

Sở Lạc ngồi ở trên lưng ngựa, Lý Triệt không nhìn thấy nàng, nhưng đây hình như là lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của nàng thoải mái như vậy.

Tiếng nàng cười rộ lên nghe rất êm tai, hắn bỗng nhiên muốn nghe tiếp.

Hắn muốn sau này ngày nào cũng được nghe tiếng nàng cười vô tư như thế, tựa như tiếng hót uyển chuyển của chim hoàng anh..

Lý Triệt chớp chớp mắt.

Lúc này Sở Lạc duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, cười hỏi, "Khinh Trần, mới vừa rồi là ngươi cố ý sao?"

Như đang nhắc nhở hắn.

Nàng cùng Sở Phồn Tinh đều không nặng, trong lòng Lý Triệt khẽ nhúc nhích, lại tiếp tục nâng vó ngựa nhẹ nhàng nhảy lên.

Đường Diệp cùng thị vệ phía sau lại hãi hùng khϊếp vía một lần nữa, thấy nó vững vàng chạm đất, sau đó nghe được tiếng cười sang sảng của Sở Lạc cùng Sở Phồn Tinh. Đường Diệp cùng thị vệ đều nhẹ nhàng thở ra.

Đám thị vệ đều tưởng đây là do Đường Diệp dạy Khinh Trần, cố ý dỗ cho tiểu Thế tử vui vẻ.

Chỉ có Đường Diệp rõ ràng, gia hỏa này thật thông minh, đây là cố ý lấy lòng Lục tiểu thư, không liên quan gì đến tiểu Thế tử.

Thấy nó cứ nhảy nhót không ngừng, Đường Diệp nhịn không được cười, trước đây cảm thấy Khinh Trần có chút ngạo kiều, trước mắt, lại cảm thấy nó vừa ngốc vừa dễ thương..

Bởi vì Lý Triệt, tiếng cười của Sở Lạc cùng Sở Phồn Tinh chưa từng dừng lại, Quách ma ma ở trong xe ngựa vén mành lên nhìn nhìn, quay đầu lại hướng lão phu nhân cười nói, "Là tiểu Thế tử, giống như cùng Lục tiểu thư cưỡi ngựa rất vui vẻ."

Lão phu nhân không yên tâm, "Có an toàn không?"

Quách ma ma cười cười, "Lão nô thấy thị vệ cùng gã sai vặt đều ở bên cạnh, hẳn là an toàn."

Nói xong, lại nghe được tiếng cười như chuông bạc của Sở Phồn Tinh truyền đến từ ngoài cửa sổ, lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân đều không nhịn được cười, Sở Phồn Tinh hôm nay hình như đặc biệt vui vẻ.

Lão phu nhân thở dài, "Mặc bọn họ đi, an toàn là được rồi,"

Quách ma ma cũng cười buông mành xuống.

Sở Phồn Tinh và Sở Lạc vui vẻ như vậy, Lý Triệt lại mệt gần chết.

Trước đây đánh chết hắn cũng không tin sẽ có người vì nụ cười của mỹ nhân, đem chính mình làm cho mệt mỏi đến chết, hôm nay, hắn lại chính là ví dụ sống sờ sờ.

Chỉ là nghe được các cô nương khác trong phủ Kiến An hầu ở phía sau sôi nổi nói với gã sai vặt cũng muốn làm giống như con ngựa của Sở Lạc, gã sai vặt khó xử đáp lung tung, phải là ngựa chân lùn mới làm được như vậy, ngựa bình thường không làm được, Lý Triệt cười nhạt, đây là do hắn thông minh có được không!

Mấy cô nương phía sau nghe vậy đều ủ rũ, vừa ghen ghét vừa hâm mộ, Lý Triệt nghe vào tai, thể xác và tinh thần đều mạc danh kỳ diệu cảm thấy sung sướиɠ.

Cho các ngươi hâm mộ Sở Lạc!

Sau đó lại càng thêm cố gắng.

Đường Diệp nhìn vào đều cảm thấy mệt thay nó! Con ngựa phí tâm phí lực lấy lòng chủ nhân như vậy sợ là cũng không có nhiều..

Rốt cuộc, trước khi Lý Triệt đem chính mình làm cho mệt chết, đội ngũ đã đến được thôn trang.

Buổi trưa sẽ ở lại thôn trang dùng cơm.

Bên ngoài thôn trang là một đồng cỏ rộng lớn, nơi xa có thể nhìn thấy núi non trập trùng, trời cao vạn dặm, những đám mây đều giống như trở nên thấp hơn, gần ngay trước mắt, là một nơi rất thích hợp để thả diều.

Chỗ này chắc là do Hầu phủ cố ý chọn lựa.

"Hu!" Lục tục nghe được âm thanh gã sai vặt dẫn ngựa dừng lại.

Mà Lý Triệt đi đằng trước, không cần Đường Diệp kêu dừng, nhìn thấy thôn trang liền đoán được buổi trưa sẽ nghỉ chân ở chỗ này.

Đàm Hiếu xuống ngựa, nhân lúc vυ" nuôi không ở đây, tiến lên ôm Sở Phồn Tinh.

Sở Phồn Tinh quơ chân múa tay hướng hắn ta nói, "Cữu cữu, Khinh Trần là một con ngựa rất giỏi nha!"

Đàm Hiếu cười cười, "Cữu cữu thấy rồi, ăn xong cơm trưa lại chơi có được không? Cữu cữu ôm ngươi."

"Vâng!" Sở Phồn Tinh vui mừng duỗi cánh tay.

Đàm Hiếu ôm hắn xuống dưới, Sở Phồn Tinh ở trong lòng ngực Đàm Hiếu thật vui vẻ, lại hướng Sở Lạc nói, "Lục cô cô, con còn muốn cùng người cưỡi Khinh Trần nữa."

Khóe môi Sở Lạc nhếch một cái, nhẹ giọng đồng ý.

Đàm Hiếu ôm Sở Phồn Tinh hướng chỗ lão phu nhân đi tới.

Sở Lạc cũng xuống ngựa, sau đó không quên dùng tay xoa xoa đầu Khinh Trần, "Vất vả cho ngươi rồi, Khinh Trần."

Trong lòng Lý Triệt chợt cảm thấy thoải mái, tuy rằng vất vả, nhưng hắn nguyện ý..

Lý Triệt đưa mắt nhìn nàng.

Hôm nay hắn phải đi, nhưng trước khi đi hắn có thể làm cho nàng vui vẻ, phảng phất cũng coi như là kết quả tốt.

"Đường Diệp, dắt nó đi uống nước đi." Nàng biết nó chắc hẳn đang rất khát. Đường Diệp đồng ý.

Vừa lúc Sở Dao cũng xuống ngựa, "Lục tỷ tỷ!"

Sở Dao bước đến, giữ lấy cánh tay Sở Lạc, thân mật thở dài, "Muội trước đây nên đổi Khinh Trần với tỷ, nó thật thú vị, còn biết nhảy cao!"

Sở Lạc cười cười, tỷ muội hai người vừa nói vừa cười đi về hướng thôn trang.

"Đừng nhìn nữa, đi thôi.." Đường Diệp cảm thán.

Khinh Trần hình như rất thích nhìn chằm chằm Lục tiểu thư, nhưng hắn cũng hiểu được, Lục tiểu thư lớn lên xinh đẹp thế kia, xem ra thẩm mỹ của ngựa cũng giống với con người.

Lý Triệt đành phải đi theo Đường Diệp.

Hắn nhảy nhót lâu như vậy, quả thật vừa mệt vừa khát, đến chuồng ngựa của thôn trang liền há to miệng uống nước không ngừng, lại dùng sức ăn cỏ khô trong máng.

Trước đó, mọi người đều đang cưỡi ngựa, chính là thời điểm cảnh giác cao nhất, lúc ấy không dễ dàng chạy thoát, nếu như bị bắt lại, toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ sụp đổ.

Nhưng chờ thêm một lúc nữa, cơm no rượu say, lại trải qua một buổi sáng cẩn thận đề phòng, tất cả mọi người đều sẽ thả lỏng.

Đến lúc đó hắn mới có thể tìm cơ hội chạy trốn.

Lý Triệt tiếp tục cúi đầu nhai cỏ khô.

Càng tới gần thời khắc này, trong lòng hắn càng không bình tĩnh.

Mà đồng dạng cũng đang không bình tĩnh còn có Đàm Hiếu.

Trước mắt mọi người đều đang ở đại sảnh trong thôn trang dùng cơm, người ở thôn trang cố ý chuẩn bị món ăn hoang dã, ngày thường gia giáo Hầu phủ cực nghiêm, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng lúc ra bên ngoài du ngoạn, bữa cơm trưa thi thoảng sẽ vang lên âm thanh vui cười. (Tác giả có lời muốn nói: Buôn bán chăn nuôi cùng ăn thịt động vật hoang dã là hành vi sai lầm)

Đặc biệt sáng nay Sở Phồn Tinh chơi đến tận hứng, vẫn luôn cùng lão phu nhân và Thế tử phu nhân nhắc đến chuyện về Khinh Trần, khiến cho lão phu nhân liên tục nở nụ cười, Đàm Hiếu biết cơ hội đã tới.

Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn ta sẽ không ngốc đến mức vừa bắt đầu đã dùng thủ đoạn!

Sở Phồn Tinh cùng Sở Lạc ở một chỗ chơi càng vui vẻ, hắn ta mới càng có cơ hội.

Thấy Sở Lạc cúi đầu ăn canh, bộ dáng nhẹ nhàng nuốt trong cổ họng, Đàm Hiếu nhịn không được cũng nuốt nuốt nước bọt.

Hắn ta muốn sờ lên gương mặt, còn có tay nàng..

Ăn được một nửa, Đàm Hiếu mượn cớ đi ra ngoài.

Gã sai vặt đã chờ ở bên ngoài, thấy hắn ta vừa ra, gã liền tiến lên, "Nhị công tử."

Đàm Hiếu vừa uống chút rượu, trong miệng còn vương mùi rượu, "Đều đã an bài tốt?"

Gã sai vặt cười nói, "Nhị công tử yên tâm, đều đã chuẩn bị xong."

Đàm Hiếu gật đầu, gã sai vặt chần chờ nói, "Nhị công tử, ngài uống rượu?"

Gã sai vặt nghĩ, loại thời điểm này không nên uống rượu mới đúng.

Đàm Hiếu lại cười nói, "Uổng cho ngươi theo ta lâu như vậy, đầu óc như thế nào còn không thông suốt, không uống nhiều một chút, sau đó xảy ra chuyện, thì làm sao có thể đổ lỗi cho việc say rượu làm loạn?"

Gã sai vặt bừng tỉnh đại ngộ cười cười.

Đàm Hiếu quay trở về đại sảnh, lại mượn cớ uống nhiều thêm mấy chén.

Qua một lát, liền nói có chút say, muốn ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu.

Lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân cũng không cản hắn ta, chỉ kêu hắn ta mang theo hai thị vệ, sợ chung quanh thôn trang không an toàn, Đàm Hiếu đồng ý, rời đi trước.

* * *

Lão phu nhân có thói quen ngủ trưa, giữa trưa cũng không muốn lại ngồi xe ngựa.

Vừa lúc chỗ trống phía trước thôn trang thích hợp thả diều, lão phu nhân cho người dựng lều che nắng ở trên đồng cỏ, một bên nhìn các cô nương cùng nhau chơi đùa, một bên nằm nghỉ sau bình phong.

Chờ lão phu nhân tỉnh ngủ, các cô nương cũng đã thả diều được một lát, liền có thể tiếp tục cưỡi ngựa.

Thời gian cũng vừa vặn.

Buổi sáng sau khi cùng Sở Lạc cưỡi ngựa, Sở Phồn Tinh liền dính lấy nàng, muốn cùng nàng thả diều.

Sở Lạc và Sở Dao liền mang theo tiểu Thế tử cùng chơi đùa.

Có vυ" nuôi ở đó, lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân cũng không lo lắng.

Nhìn các cô nương trong phủ trên mặt đều treo ý cười, lão phu nhân thở dài, "Xem ra sau này phải thường xuyên trở về Đông Xương hầu phủ mới được."

Thế tử phu nhân cười nói, "Lão tổ tông săn sóc các muội muội, trong Kinh thành không tự do thoải mái như ở Phường Châu."

Lão phu nhân lại thở dài, "Thời gian trôi qua thật nhanh, một đám đều đã lớn, sắp phải xuất giá."

"Lão tổ tông thương yêu các muội ấy, là may mắn của bọn họ." Thế tử phu nhân lột một quả quýt đưa cho lão phu nhân.

Lão phu nhân tiếp nhận, cười nói, "Các nàng nếu có được một nửa thông tuệ như ngươi, tổ mẫu ta đây cũng đỡ nhọc lòng."

"Cô nương Hầu phủ chúng ta cũng nào có kém?" Thế tử phu nhân mỗi một câu nói đều khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.

Lão phu nhân cười cười.

Hai người đang nói chuyện, Vân Hương tiến lên, hành lễ nói, "Lão phu nhân, Thế tử phu nhân, tiểu Thế tử nói muốn đi cưỡi ngựa, vυ" nuôi kêu nô tỳ tới hỏi ý kiến lão phu nhân một tiếng."

Lão phu nhân nhìn nơi xa, quả nhiên thấy Sở Phồn Tinh đôi mắt trông mong nhìn chính mình. Lão phu nhân cười ra tiếng, "Nhìn thấy không, buổi sáng cảm thấy thú vị, bây giờ vẫn nhớ thương trong lòng."

Thế tử phu nhân cũng cười, "Càng lớn càng có sở thích của riêng mình."

Lão phu nhân hướng Vân Hương nói, "Kêu Lạc tỷ nhi đi cùng với Tinh ca nhi đi, con ngựa kia của nàng, có nàng ở đó ta còn yên tâm một chút."

Vân Hương gật đầu.

Lão phu nhân lại phân phó nói, "Mang theo mấy thị vệ, trên đường chú ý an toàn, đừng chơi quá lâu."

Vân Hương nhất nhất nghe theo.

Sở Dao vốn định đi cùng Sở Lạc và Sở Phồn Tinh, nhưng lúc Đường Diệp đem Khinh Trần dắt ra, gã sai vặt trông coi ngựa của nàng khó xử nói, "Huyễn Thải bị đi ngoài, hai chân đã run lên, sợ là không cưỡi được."

"Sao lại như vậy? Buổi sáng không phải còn tốt sao?" Sở Dao có chút nhụt chí.

Gã sai vặt kia vò đầu, "Tiểu nhân cũng không biết, có thể là bị bệnh, sáng này vẫn ổn, bây giờ mới phát bệnh."

Sở Dao đành phải từ bỏ.

"Một lát nữa chúng ta liền trở về, lại cùng nhau thả diều." Sở Lạc trấn an.

Sở Dao liên tục gật đầu, thả diều cũng rất thú vị.

Chờ Sở Lạc lên ngựa, Đường Diệp cũng ôm tiểu Thế tử lên, lúc này lại không thấy vυ" nuôi đi theo. Dù sao cũng là cưỡi ngựa, đã có thị vệ và gã sai vặt ở đây, vυ" nuôi có đi theo hay không cũng không sao cả.

"Đi thôi Khinh Trần!" Chờ ngồi vững, Sở Phồn Tinh liền lên tiếng.

Sở Lạc cười cười.

Đường Diệp cũng dắt Lý Triệt đi về phía trước.

Trong lòng Lý Triệt hơi suy tư, lần này đi theo chỉ có bốn thị vệ, hai người cưỡi ngựa, hai người khác đi bộ theo, gã sai vặt ngoài Đường Diệp ra, còn có thêm một người nữa, đây là thời điểm thích hợp nhất để chạy trốn.

Đợi đến lúc tạm nghỉ, Sở Lạc cùng Sở Phồn Tinh xuống dưới, hắn sẽ chạy đi..

Hắn cúi đầu, một bên nghe Sở Lạc nói chuyện với Sở Phồn Tinh, một bên nhìn đường dưới chân, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác không nỡ nồng đậm.

Tiền đồ sau này của hắn còn chưa biết sẽ ra sao.

Đi Văn Sơn chưa chắc có thể trôi chảy như ý nguyện, nhưng hắn cần phải đi.

Trong lòng không ngừng dao động, đi được một đoạn, Sở Phồn Tinh nói muốn đi ngoài, Đường Diệp liền kêu Khinh Trần dừng lại.

Một thị vệ đem Sở Phồn Tinh đi đến một chỗ khác trong rừng cây.

Sở Lạc ở trên lưng ngựa nhìn cũng không tốt, liền xuống dưới theo, cùng một thị vệ khác đi đến tảng đá nhỏ phía trước ngồi xuống.

Đường Diệp dắt Khinh Trần đứng ở chỗ cũ chờ.

Trong lòng Lý Triệt không ngừng nhảy bang bang, một bên nhìn bóng dáng Sở Lạc, một bên nghĩ thầm, đây có lẽ là cơ hội chạy trốn tốt nhất.

Đúng lúc đó có một thị vệ tiến lên, tiếp nhận dây cương từ trong tay Đường Diệp, hướng hắn ta lạnh lùng nói, "Qua bên kia."

Đường Diệp ngây ngốc, nhưng thị vệ kia thấy hắn ta vẫn chưa đi, sắc mặt liền có chút khó coi, hắn ta lại không dám không nghe.

Tên thị vệ này không ổn, không, phải là mấy tên thị vệ này đều không ổn!

Đang trong lúc Lý Triệt cảm thấy nghi ngờ, chợt phát hiện mông ngựa giống như bị kim đâm, cả người hắn đều tê rần, theo bản năng cất bước liền chạy! Nhưng da ngựa vốn thô ráp, kim đâm cũng không đến mức như vậy, là tên thị vệ kia dùng chủy thủ hung hăng đâm hắn!

Cố ý bức hắn chạy?

Chờ đến khi Lý Triệt phản ứng lại, hắn đã chạy đi rất xa. Nhưng hắn vốn muốn chạy trốn! Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một!

Hắn còn do dự cái gì!

Nhưng mà Sở Lạc còn ở đó, mấy tên thị vệ kia rõ ràng có vấn đề, hắn gần như lập tức nghĩ tới Đàm Hiếu.

Nhất định là Đàm Hiếu!

Từ lúc Đàm Hiếu để cho Sở Phồn Tinh cùng Sở Lạc cưỡi chung một con ngựa, hắn ta đã tính toán đến một bước này!

Lý Triệt cắn răng, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nếu thật như những gì hắn nghĩ, hắn hiện tại trở về sợ là sẽ chạy không thoát, còn nếu không phải, hắn cũng liền đánh mất cơ hội chạy trốn duy nhất này!

Hắn phải làm sao bây giờ?

Vó ngựa tung ra, Lý Triệt nhớ tới ngày đó lúc suýt nữa trở lại thân thể nghe được Lâu Kim Thanh nói chuyện, hắn nhiều nhất có thể chống đỡ thêm được mười ngày, trước mắt đã qua bốn, năm ngày, nếu hắn bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ không thể biến lại thành người được nữa!

Hắn là thiên tử, hắn so với người khác càng phải bình tĩnh lý trí hơn!

Lý Triệt nhíu chặt mày, đem hình ảnh Sở Lạc áp trán của nàng vào trán hắn, duỗi tay xoa đầu và lưng hắn ném ra sau đầu..

Hắn một hơi chạy thật xa, liều mạng mà chạy.

Đến cuối cùng, vó ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Mẹ nó!