Chương 14: Thủ đoạn

Thật nhanh liền tới ngày hôm sau, Đường Diệp mở cửa chuồng ngựa, dắt Lý Triệt ra ngoài.

Hôm qua chủ quản đã dặn dò Đường Diệp phải giám sát cho chặt chẽ, nếu Khinh Trần không nghe lời thì sẽ đổi con ngựa khác đã thuần hóa tốt mang theo, tránh gây ra phiền phức. Lý Triệt nghe được rành mạch, cả ngày đều kẹp chặt đuôi làm một con ngựa ngoan.

Sáng nay vừa thấy, con ngựa này tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không giống bộ dáng uể oải của hai ngày trước.

Lần du ngoạn này đại khái cũng giống với lần trước, phần lớn thời gian kỳ thật đều ở trên xe ngựa, chỉ khi tới địa phương vắng vẻ thích hợp, mới để cho nữ quyến trong phủ xuống xe cưỡi ngựa, bên cạnh còn có gã sai vặt nắm dây cương dắt đi, bảo đảm an toàn.

Trước mắt, xe ngựa để đi ra ngoài đều đã chuẩn bị thỏa đáng đứng chờ trước cửa lớn.

Chủ quản, gã sai vặt ở trại nuôi ngựa cũng vỗ mông ngựa cho chúng đứng thành hàng, kiểm tra lại một lần cuối cùng, sau đó theo thứ tự đứng chờ trước cửa trại nuôi ngựa. Đợi sau khi nữ quyến ngồi xe ngựa từ cửa lớn Hầu phủ xuất phát, đàn ngựa mới có thể từ cửa trại nuôi ngựa theo sau.

Lý Triệt là ngựa chân lùn, ở giữa những con ngựa cao lớn này, lại có vẻ đặc biệt chói mắt, cho nên Đường Diệp dắt nó đứng xuống hàng dưới cùng.

"Đường Diệp, con ngựa chân lùn này của ngươi hôm nay an tĩnh quá, làm ta cảm thấy có chút không bình thường." Được một lát, gã sai vặt đi bên cạnh hướng Đường Diệp trêu ghẹo.

Lỗ tai ngựa của Lý Triệt lập tức dựng thẳng lên.

Đường Diệp giải vây, "Nó là sợ chúng ta không mang nó theo, cho nên đặc biệt thành thật. Con ngựa này có chút thông minh, tuy rằng chỉ là một con ngựa chân lùn, nhưng các ngươi cũng đừng coi khinh nó."

Người khác cũng đáp, "Vậy chúng ta trên đường sẽ nhìn xem nó có bao nhiêu tốt."

Lý Triệt bực bội, ai cần ngươi khoe khoang, gia tăng khó khăn cho việc chạy trốn của Trẫm!

Vừa lúc phía trước có người tới, "Đều lên tinh thần cho tốt, chú ý một chút, bắt đầu đi rồi!"

Mấy gã sai vặt lập tức im lặng, từng người trở lại vị trí của mình, không dám thì thầm nói chuyện nữa.

Cả người Lý Triệt đều cảnh giác lên, rốt cuộc đã tới!

Mấy gã sai vặt lục tục dẫn ngựa ra cửa lớn, đến lượt Lý Triệt là con ngựa cuối cùng. Thời điểm vó ngựa bước ra cửa lớn, cả người Lý Triệt đều hận không thể lập tức chạy đi. Nhưng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, nơi này vẫn là thành Phường Châu, hắn cũng chạy không nhanh được, nhiều lắm đến được cửa thành đã bị người ngăn lại.

Cơ hội chỉ có một lần.

Hắn phải đợi ra khỏi thành Phường Châu, tới chỗ trống trải rồi lại chạy.

Lúc đi trên đường hắn còn cần thăm dò phương hướng của Văn Sơn, sắp đến thời điểm mấu chốt, chút nhẫn nại này hắn vẫn có..

Trong lòng Lý Triệt nghĩ, cùng Đường Diệp đi ở hàng cuối cùng của đội ngũ, chậm rì rì ra khỏi thành Phường Châu.

* * *

Trước đây Sở Lam ngã từ trên lưng ngựa xuống, bị gãy chân, lần này không đi ra ngoài chơi được.

Một chiếc xe ngựa chở được bốn người, tam phòng thiếu một người là Sở Lam, Sở Lạc với Sở Dao vừa lúc cùng Sở Linh và Sở San tam phòng ngồi chung một chiếc xe.

Lần này số người đi không ít, trừ bỏ hạ nhân bên người lão phu nhân cùng Thế tử phu nhân, nha hoàn bên người cô nương các phòng cũng không theo tới, thống nhất để mấy người Vân Hương bên cạnh Hầu phu nhân đi theo hầu hạ.

Một chiếc xe ngựa bốn người ngồi liền vừa vặn.

Sở Dao cùng Sở San tuổi tác không sai biệt lắm, một người tính tình hoạt bát hiếu động, một người lại nội liễm hàm súc, hai người vừa lúc ngồi chung một chỗ, một bên nhìn phong cảnh bên ngoài mành che, một bên nhỏ giọng nói chuyện.

Sở Linh là cô nương chưa xuất các nhiều tuổi nhất trong Hầu phủ, chuyện lần trước Sở Lam ngã ngựa, Sở Linh là người ngoài cuộc nhìn vào lại rất rõ ràng. Tuy rằng Thế tử phu nhân cùng Sở Lạc ngày thường thoạt nhìn không có giao tình gì, nhưng thời điểm mấu chốt, Thế tử phu nhân vẫn hướng về Sở Lạc.

Trước đây Sở Lam nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tổ mẫu cũng rất có ý tứ thay nàng ta xuất đầu, Thế tử phu nhân nhìn như không phải thay Sở Lạc nói chuyện, nhưng lại làm cho Sở Lam phải chịu thiệt, mà Sở Lam lại cũng không dám lên tiếng nữa, việc này cứ như thế qua đi.

Lại liên tưởng đến trước đây, Thế tử phu nhân dù chưa từng ở trước mặt tổ mẫu công khai bảo vệ Sở Lạc, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng.

Thế tử phu nhân che chở cho Sở Lạc, Sở Linh trong lòng biết rõ ràng. Hiện tại, vừa lúc nói đến chuyện cưỡi ngựa.

"Lục muội muội lần trước không đi, lần này trên đường đến Thiên Khúc cưỡi ngựa cũng rất thú vị, đã cuối xuân, cây cỏ đều mọc khá dài, vừa lúc chưa bị vó ngựa dẫm qua, cưỡi ngựa chậm một chút, gió ấm phất tới, thổi lên mặt cũng không lạnh, cũng không cảm thấy mệt."

Sở Linh nói xong, Sở Dao cùng Sở San theo sau đều gật đầu như gà mổ thóc.

Sở Dao lại bổ sung nói, "Lúc đến đồng cỏ, còn có thể thả diều!"

Sở San rõ ràng thích thả diều hơn cưỡi ngựa, liền chen vào nói, "Lục tỷ, diều của ta hình một con bướm, nó có hai cánh màu lam."

Sở Dao giống như cũng nhớ tới, vui mừng nói, "Con diều kia là đẹp nhất."

Được Sở Dao tán thưởng, đôi mắt Sở San đều cong cong.

Sở Linh cùng Sở Lạc cười cười.

Xem ra chuyến đi lần này, mọi người đều mong đợi rất lâu. Ngày thường ở mãi trong Kinh thành, đi ngoại thành chơi một chuyến đều không dễ, đâu có được tự do tự tại như ở Phường Châu?

Trong xe ngựa tiếng cười từng đợt truyền đến, ở bên ngoài, vừa lúc có tiếng roi ngựa vang lên, giống như nghe được tiếng cười trong xe, liền chậm rãi dừng lại, cưỡi ngựa đi bên cạnh, người đó chậm rãi cúi đầu, hướng bên trong nhìn vào.

Thấy là Đàm Hiếu, sắc mặt Sở Dao thoáng chốc có chút không tốt.

Hôm nay không phải nữ quyến ra ngoài du ngoạn sao? Nhị biểu ca.. như thế nào cũng ở đây?

Sở Dao theo bản năng năng nhìn về hướng Sở Lạc, nhớ tới ngày ấy lúc ở trại nuôi ngựa, ánh mắt Đàm Hiếu nhìn Lục tỷ tỷ rất mịt mờ, trong lòng Sở Dao lo lắng.

Sở Lạc vốn trên mặt còn treo ý cười, thời điểm nhìn thấy Đàm Hiếu, ý cười lập tức ngưng lại, im lặng không nói nữa.

Sở San lại càng khϊếp đảm, trực tiếp cúi thấp đầu.

Chỉ có Sở Linh là đích nữ tam phòng, tuổi lại xấp xỉ Đàm Hiếu, lúc nhỏ cũng cùng Đàm Hiếu chơi, nên không sợ hắn ta, "Ngươi như thế nào cũng đi?"

Ánh mắt Đàm Hiếu lúc này mới từ trên người Sở Lạc thu trở về, cười hì hì nói, "Tiểu Thế tử quá dính ta, cô nãi nãi một hai kêu ta phải đi theo tiếp khách, ta cũng không có cách nào, nếu không tin, ngươi đi hỏi cô nãi nãi một chút?"

Nói giống như đều là bởi vì Sở Phồn Tinh.

Sở Linh liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt nói, "Tinh ca nhi dính ngươi? Ngươi cũng đừng có dạy hư Tinh ca nhi!"

Đàm Hiếu đúng lý hợp tình, "Sao có thể! Ta là cữu cữu của Tinh ca nhi, tự nhiên sẽ dạy bảo Tinh ca nhi thật tốt."

Vừa nói chuyện, dư quang lại nôn nóng liếc về phía Sở Lạc.

Ngày ấy ở trại nuôi ngựa, Sở Lạc ăn mặc một thân y phục cưỡi ngựa, đơn giản mộc mạc, lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.

Hôm nay ra ngoại thành dạo chơi, liền thay đổi một thân xiêm y màu thủy lam, trên váy có một tầng sa mỏng, tuy rằng cũng là màu trắng, không tươi đẹp bằng mấy người Sở Linh, Sở Dao và Sở San, nhưng cố tình một thân trang phục mộc mạc như vậy, lại xứng với gương mặt này, càng nhìn càng khiến người ta mê say.

Đàm Hiếu trong lòng đã không nhịn được mà ngứa ngáy, hận không thể lập tức ăn nàng.

Nhưng nghĩ lại, nàng hôm nay sớm hay muộn cũng là vật trong tay hắn ta, chờ đến lúc đó, tư vị chắc chắn vô cùng sung sướиɠ.

Đàm Hiếu mặt mày hiền hòa, hướng Sở Lạc nói, "Ngày ấy ở trại nuôi ngựa vừa lúc gặp qua Lục muội muội cùng Cửu muội muội đang cưỡi ngựa, tư thái hào sảng, lần sau có thời gian, cũng mang theo Tinh ca nhi đi cùng đi."

Hắn ta cố ý nhắc đến Sở Phồn Tinh, Sở Lạc cùng Sở Dao đều không thể mở miệng cự tuyệt.

Sở Linh nhìn nhìn Đàm Hiếu, thấy ánh mắt hắn ta nhìn Sở Lạc không dời ra được.

Nhưng Sở Lạc là cô nương Hầu phủ, Đàm Hiếu cho dù lá gan có lớn hơn nữa, cũng không dám duỗi tay đến người của Hầu phủ, Sở Linh lại cảm thấy chính mình đa tâm.

"Ta đi trước, gặp lại sau." Đàm Hiếu giống như tâm tình rất tốt, tiếp đón các nàng xong, liền thúc ngựa đi ở đằng trước xe ngựa.

Đàm Hiếu mới vừa rồi chính là cố ý, trong lòng Sở Lạc như có một tảng đá lớn đè nặng, lo sợ bất an, tâm trạng tốt trước đó hiện giờ không còn sót lại chút gì.

Hắn ta sẽ không vô duyên vô cớ theo tới, có lẽ thật sự bởi vì tiểu Thế tử, nhưng nhớ tới ngày ấy ở trại nuôi ngựa, Đàm Hiếu cố ý duỗi tay muốn ôm nàng, nếu không phải Khinh Trần che ở phía trước, còn không biết lúc ấy sẽ xấu hổ như thế nào..

Sở Lạc nhíu mày, trong lòng như có một tầng khói mù, hôm nay, nhất định phải cẩn thận tránh xa Đàm Hiếu.

So với Đàm Nguyên, Đàm Hiếu căn bản càng khó giải quyết hơn.

* * *

Ra khỏi thành Phường Châu, một hàng xe ngựa vẫn đi thật chậm rãi.

Nghe ý tứ trong lời nói của Đường Diệp cùng gã sai vặt khác, sợ là phải đi khoảng một canh giờ nữa mới đến chỗ rộng rãi hơn, xe ngựa mới có thể chạy nhanh.

Trước mắt, Lý Triệt đi ở hàng cuối cùng, một bên bị Đường Diệp nắm dây cương, lặng yên không một tiếng động đánh giá bốn phía, một bên nghe đám người Đường Diệp nói chuyện.

Ở trong miệng những gã sai vặt này, ít nhiều có thể nghe được rất nhiều chuyện trước đây hắn không biết.

Ví dụ như việc Đông Xương hầu lén lút đi lại cùng các thế gia khác, ngày thường không mấy khi lộ diện ở trong triều, nhưng người nào tặng ngựa cho Đông Xương hầu, hay hắn ta tặng ngựa cho người khác, những chuyện này trong miệng gã sai vặt chẳng qua chỉ là nhàn rỗi thì nói một hai, nghe vào lỗ tai Lý Triệt, lại giống như một mạng lưới quan hệ hiện ra trước mắt hắn.

Đặc biệt là khi nói đến chuyện Đông Xương hầu thật sự mang Đàm Hiếu đi Vương gia quản thúc, Lý Triệt có chút ngoài ý muốn.

Hắn cho rằng Đông Xương hầu chỉ làm cho có lệ, lại không nghĩ nghe từ trong miệng gã sai vặt nói chuyện này là thật, bởi vì gã sai vặt của Đàm Hiếu lúc hồi phủ liền cùng người có quan hệ tốt ở trại nuôi ngựa nói, Nhị công tử ở Vương gia bị quản giáo rất khắc nghiệt.

Chỉ là, quản giáo này chưa chắc đã hữu dụng.

Lý Triệt nhớ tới ngày ấy ở trại nuôi ngựa, Đàm Hiếu híp mắt nhìn chằm chằm Sở Lạc, Lý Triệt liền muốn đá hắn ta một cái.

Đúng lúc này, phía trước có người dắt một con ngựa lại đây. Lý Triệt thấy gã sai vặt quanh mình đều đối với người này cung kính, mới biết đây là người bên cạnh Đàm Hiếu.

"Nhị công tử thấy con ngựa này cưỡi không thoải mái, có con nào khác để người cưỡi tạm không?"

Lần này ra ngoài, vốn chuẩn bị khá nhiều ngựa, lập tức liền có người đem gã sai vặt của Đàm Hiếu đi chọn.

Lý Triệt nhíu chặt mày lại, hôm nay Đàm Hiếu cũng tới?

Không phải nói là nữ quyến Kiến An hầu phủ ra ngoài du ngoạn sao? Không biết vì cái gì, Lý Triệt nhớ tới thái độ ngày ấy của Đàm Hiếu đối với Sở Lạc, trong lòng ẩn ẩn có vài phần bất an.

Hắn hôm nay muốn chạy trốn, lại nghe nói trừ nha hoàn của Vương thị ra, những người khác không theo tới..

Lý Triệt nhìn người kia dắt một con ngựa đi về phía trước, trong lòng hắn nghẹn một bụng lửa giận, mẹ nó, hắn trước đây lúc còn là Văn đế nên đem tên cặn bã Đàm Hiếu này ném tới biên quan! Lý Triệt càng nghĩ càng giận, bởi vì chuyện này, tâm tư vốn đang suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn liền chuyển qua trên người Sở Lạc.

Hôm nay lão phu nhân Kiến An hầu phủ cũng ở đây, Đàm Hiếu chưa chắc đã có cái gan này, nhưng nhìn lại những việc trước kia hắn ta đã làm, chuyện mà người khác không dám, hắn ta thì chưa chắc!

Lý Triệt bực bội đến phun ra mấy ngụm khí.

Đường Diệp quay đầu nhìn hắn, "Này, ngươi lại làm sao vậy? Hôm nay khó khăn lắm mới mang ngươi ra cửa, thành thật một chút, ngươi nếu gây ra chuyện gì, ai cũng không bảo vệ được ngươi!"

Lý Triệt nôn nóng nhìn hắn ta một cái, trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn phải khống chế cho tốt, tránh bị người khác phát hiện.

Hôm nay hắn nhất định phải đi.

Nếu hôm nay không đi, có lẽ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội rời khỏi duy nhất.

Mười ngày mà Lâu Kim Thanh nói đã qua mất ba ngày, hắn không dám đem tương lai sau này ra đánh cuộc.

Lý Triệt cúi đầu nhìn con đường phía trước, trong lòng giống như bị kim đâm, hắn muốn bỏ Sở lạc lại một mình sao?

Nhưng nếu hắn chở Sở Lạc theo, căn bản không thể chạy nhanh, mà Sở Lạc cũng không chịu được tốc độ quá nhanh.

Đi Văn Sơn, cùng với lưu lại canh giữ bên cạnh Sở Lạc, hắn chỉ có thể chọn một cái..

Lý Triệt cúi đầu, yên lặng rất lâu.

* * *

Có lẽ bởi vì trong lòng đang có tâm sự, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.

Không bao lâu, trên đường dần dần rộng mở thông suốt.

Đội ngũ chậm rãi ngừng lại, các cô nương Kiến An hầu phủ tốp năm tốp ba cười nói, chuẩn bị xuống xe ngựa, cùng nhau nghỉ ngơi ở quán trà bên đường, chờ gã sai vặt đem ngựa của mình dắt tới đây.

Từ giờ đến trưa còn hơn nửa canh giờ nữa, vừa lúc nghỉ ngơi xong, liền có thể cưỡi ngựa từ từ hướng Thiên Khúc đi tới.

Chủ quán bưng nước trà cùng điểm tâm lên, bên cạnh lão phu nhân vây quanh một đám người, Sở Phồn Tinh trong lòng ngực lão phu nhân đang nói về chuyện lần trước xem mọi người thả diều, chọc cho lão phu nhân cười không ngừng.

Đường Diệp dắt Khinh Trần tiến lên, ở chuồng ngựa của quán trà cho nó ăn cỏ, uống nước.

Ánh mắt Lý Triệt liếc về hướng Sở Lạc, thấy nàng hôm nay mặc một thân xiêm y màu thủy lam, đứng trong đám cô nương Hầu phủ, hắn nhìn nàng không chớp mắt.

Trên búi tóc chỉ cài một ít trang sức đơn giản, xiêm y nhã nhặn điềm tĩnh, không thu hút ánh mắt người khác.

Mọi người đều vây quanh lão phu nhân Kiến An hầu phủ, nàng cũng ở trong đó, lại không khiến người ta chú ý.

Nhưng ánh mắt Lý Triệt lại nhìn nàng không dời ra được.

Bỗng dưng, Lý Triệt thấy nàng đưa mắt nhìn về phía bên này, một đôi mắt đẹp long lanh ánh nước, cùng một thân xiêm y tố sắc, chỉ ngước đầu nhìn lên một cái, liền dễ dàng khiến cho cảnh sắc tươi đẹp xung quanh ảm đạm thất sắc.

Đẹp đến rung động lòng người.

Lý Triệt quên dời đi tầm mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt nàng.

Sở Lạc hướng hắn cười cười, hắn theo bản năng thẹn thùng cúi đầu, nhớ tới thời điểm đầu ngón tay nàng xoa nhẹ trên trán hắn cùng với sau lưng.

Vừa lúc Đường Diệp tiến lên, che mất tầm mắt của hắn, cũng đem suy nghĩ đang bay xa của Lý Triệt trở về.

Tạm nghỉ ngơi được một lát, mấy gã sai vặt đều tiến lên dắt ngựa.

Đường Diệp cũng đến dắt hắn.

Đứng xếp vào hàng, Lý Triệt nhìn quanh bốn phía, một đường này mọi người đều đi rất chậm, giống như không hề gấp gáp, chờ đến lúc gã sai vặt chung quanh đều đặt sự chú ý lên an toàn của nữ quyến Hầu phủ, hắn liền có thể chạy trốn khỏi đây.

Lý Triệt nhìn Sở Lạc, nhớ tới ánh mắt của nàng lúc nhìn về phía hắn ban nãy, Lý Triệt thật lâu sau cũng không nhúc nhích.

Hạ ma ma bên người Thế tử phu nhân chuẩn bị xong, quay trở lại thông báo cho Thế tử phu nhân một tiếng, lại hướng lão phu nhân nói, "Lão phu nhân, có thể xuất phát."

"Được." Lão phu nhân đứng dậy, mọi người cũng đứng lên theo.

Sở Phồn Tinh nắm tay Thế tử phu nhân, bỗng nhiên nói, "Tằng tổ mẫu, mẫu thân, con muốn cưỡi ngựa của Lục cô cô, ngựa của Lục cô cô thú vị."

Mọi người đều có chút ngoài ý muốn, nhưng lại nghĩ tới, hai ngày trước Tinh có nhi đối với ngựa của Sở Lạc hình như cảm thấy hứng thú.

Ánh mắt lão phu nhân khó xử, "Con muốn cưỡi ngựa của Lục cô cô, vậy nàng cưỡi cái gì?"

Lão phu nhân kỳ thật là lo lắng con ngựa này tính tình quá hoang dã, sợ nó làm tằng tôn của mình bị thương.

Đàm Hiếu rũ mi cười cười, ánh mắt mờ ám liếc nhìn gã sai vặt nuôi ngựa bên cạnh một cái.

Gã sai vặt hiểu ý tiến lên, "Con ngựa chân lùn này khá là khỏe, tiểu Thế tử có thể cùng Lục tiểu thư cưỡi, có người ở bên cạnh dắt đi, thật ra so với những con ngựa khác an toàn hơn."

Sở Phồn Tinh liền nói ngay, "Con với Lục cô cô cùng nhau cưỡi!"

Lão phu nhân trong mắt có chút do dự, "Ai là người trông coi con ngựa này?"

Đường Diệp nhanh chóng tiến lên, "Lão phu nhân, tiểu nhân tên là Đường Diệp."

Lão phu nhân hơi gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên tâm, Đàm Hiếu lại tiến lên, "Cô nãi nãi, để con đi theo đi, vừa lúc Tinh ca nhi thích ở một chỗ với con, có con ở đó, Tinh ca nhi sẽ nghe lời, ngài cứ yên tâm."

Đàm Hiếu nói xong, Sở Phồn Tinh quả nhiên vỗ tay cười nói, "Con muốn đi cùng cữu cữu."

Ánh mắt của Sở Lạc vừa lúc giao nhau với Đàm Hiếu, khóe miệng hắn ta hơi nhếch một cái đầy ái muội.

Lý Triệt nhăn mày thật chặt, hắn trước kia nên đá chết Đàm Hiếu.