Chap 13

"Hàm Trạch, em và Tô San đều là bạn học với nhau, còn là bạn cùng bàn. Thầy nhờ em giúp đỡ thêm em ấy. Kết quả của em ấy thật sự rất tệ, đứng thứ nhất từ dưới lên toàn khối, chia trung bình chưa đến 30 điểm một môn. Em cũng là trưởng Ban Kỷ Luật, giúp thầy nhắc nhở em ấy nhiều một chút".

Hàm Trạch yên lặng nghe thầy Trì nói, ánh mắt vô thanh vô tức hướng về phía bạn cùng bàn đang vui vẻ nghe nhạc tám chuyện nhảm với Cố Lục Bằng trong lớp.

Đầu giờ học, thầy Trì cầm tập bảng điểm kết quả và bài thi của cả lớp bước vào, khí lạnh đầy người, một mặt u ám. Thầy đưa tập bài cho lớp phó học tập đi phát cho cả lớp. Đến khi tất cả đều đã cầm bài và bảng điểm trên tay, thầy mới bắt đầu nhận xét bài. Lần thi học kỳ I này, bài làm của cả lớp chỉ dừng lại tại mốc trung bình, duy nhất có một người đứng nhất toàn khối đạt điểm tối đa, không cần nói cũng biết là ai.

Thầy đem bài của Hàm Trạch của photo thành 42 bản phát cho cả lớp. Bài làm hoàn chỉnh, trình bày rất đầy đủ, rất khó để tìm ra bất kỳ thiếu sót gì.

Thầy đặc biệt đề cập đến Tô San, bởi vì bài làm của nàng là tệ nhất, xếp hạng cả khối đứng đầu từ dưới lên. Thầy Trì Anh tức giận nhấn mạnh vào từng lỗi sai không đáng có của mọi người.

Hàm Trạch cầm bài mình đặt lên chồng bài thi bên dưới ngăn bàn, nghiêng đầu nhìn Tô San bên cạnh. Nàng sớm đã vứt bài thi của mình sang một bên, tờ photo bài làm của cô đặt lên trên, hoàn toàn che khuất, giống như là bảo bọc.

Nàng cúi đầu sát mặt bàn, ánh mắt hướng xuống dưới gầm, hiển nhiên là đang chơi điện thoại, tai đeo tai nghe, căn bản không nghe thầy nói gì.

Thầy Trì giảng đi giảng lại bài thi, hận không thể bổ não học sinh ra nhét quyển sách toán vào, giảng đến qua cả giờ nghỉ, đến khi thầy Vật Lí đi đến cửa lớp mới kết thúc giờ học.

Hàm Trạch vươn người cầm lấy bài của người bên cạnh, xem qua một lượt. Nhân lúc thầy còn đang tìm giáo án, cô cầm bút nhanh chóng sửa hết một lượt chỗ sai, còn viết rõ ràng từng bước giải chi tiết.

Tô San vẫn mải mê chơi. Đến khi hết ván, nàng ngẩng đầu lên đã thấy bài làm của mình đầy những dòng chữ bút đỏ nghiêm chỉnh ngay ngắn. Nàng quay đầu nhìn Hàm Trạch, thấy cô đang chăm chú viết bài, giống như hoàn toàn không hề biết gì, từ lúc trước đến bây giờ vẫn chỉ là viết bài như vậy.

Tiết cuối cùng ngày hôm nay là tiết Ngữ Văn. Đối với học sinh mà nói, tiết Văn chính là thời gian để ngủ và làm việc riêng. Một loạt ở phía sau dựng cả chồng sách giáo khoa lên để ngủ, có người đoan đoan chính chính bưng sách trước mặt, nhưng tròng mắt lăn lộn, hiển nhiên là đang dùng sách vở ngụy trang đọc trộm truyện tranh, vài người còn to gan hơn cúi đầu ăn vụng, cắn một miếng rồi ngẩng đầu lên quay ngang quay dọc cảnh giác, lát sau lại cúi xuống ăn tiếp.

Cả một lũ học sinh làm việc riêng cho rằng thầy giáo cùng vị trưởng ban kỷ luật kia không hề hay biết. Nhưng trái ngược với sự ảo tưởng của họ, Hàm Trạch sớm đã ghi lại tên của tất cả những ai vi phạm nội quy, thậm chí còn ghi rõ đầy đủ tội danh từng người. Tô San đang ngủ gật bên cạnh sớm cũng đã yên vị trong danh sách.

Chuông báo hết giờ vang lên, ngay lập tức mặt mày học sinh bừng tỉnh sáng lạn, kể cả Tô San cũng thức dậy dụi dụi đôi mắt mơ màng mang theo hơi nước.

Thầy giáo thu dọn giáo án rồi cho cả lớp nghỉ. Lớp 1-3 giống như ngựa hoang thoát cương chạy ra ngoài. Nam đi chơi bóng rổ, nữ đến căn tin mua đồ ăn vặt hoặc về kí túc xá tám chuyện.

Hàm Trạch quay về phòng ký túc xá cất sách vở, kiểm tra lại ít đồ dùng cá nhân rồi ngồi xuống bàn viết ra một danh sách dài. Viết xong, cô cất vào trong người rồi đi đến cổng bảo vệ lấy thẻ báo danh ra khỏi trường.

Học Viện không giới hạn số lần ra ngoài sau giờ học nhưng mỗi lần ra đều phải thành thật khai báo lí do và lấy thẻ, đồng thời phải trở về trước giờ giới nghiêm là 8 giờ. Hôm nay cô ra ngoài mua ít sách tham khảo cùng một số đồ dùng cá nhân.

Tiểu bạch thỏ kia không có bám theo, không biết đã đi đâu. Kể từ lúc Khưu Hạ Nam ngóc đầu ngoài cửa sổ phòng học 1-3 gọi Tô San đi thì cô không còn gặp nàng nữa.

Cô ra khỏi cổng trường, đi thẳng ra bên ngoài khu vực trường hơn 2 km, quen đường rẽ vào một cửa hàng treo tấm bảng lớn trang trí hoa văn cổ phong rồng phượng, mặt gỗ đen họa ba chữ theo lối thư pháp cổ phóng túng tiêu sái: "Tàng Thư Quán".

Hàm Trạch từ trong cửa hàng chọn ra hơn chục cuốn đề và sách tham khảo đủ các môn học. Cô cầm điện thoại quét mã trả tiền cho chồng sách rồi rời khỏi đến cửa hàng tạp hóa.

Cô bước trên vỉa hè lát gạch dài. Đường phố đông đông đúc đúc, tạp lẫn giữa học sinh và nhân viên văn phòng, còn có vài ông bố bà mẹ dẫn con mình rẽ qua khu vui chơi.

Một bà mẹ đang dắt tay một cậu bé 5-6 tuổi. Cậu bé kia cầm trên tay còn lại một chùm bóng bay đủ màu sắc, cười hi hi ha ha vui vẻ. Cô dừng bước nhìn họ, nghĩ đến cha mẹ mình. Khi đăng kí vào Học Viện, tộc trưởng và Hàm phu nhân đã làm giả hồ sơ để bảo vệ cho thân phận và sự an nguy của cô cùng Hàm Ngọc tỷ, vậy nên ở trong trường không hề có ai biết đến thân phận của cô, những người biết về lời tuyên bố của cựu tộc trưởng mười mấy năm trước chỉ cho rằng cô cùng người thừa kế Lang Tộc đã được định đoạt là vô tình trùng tên, cũng không ai biết được nguyên thân của cô là con vật gì.

Cô sải bước đi tiếp, lại chợt bị thu hút bởi một cửa hàng văn phòng phẩm tường sơn màu hồng hoa hòe hoa sói.

Mặt ngoài cửa hàng lắp mặt kính trong suốt, trưng bày những sản phẩm mới nhất. Cửa hàng này chuyên bán những món đồ tông màu ấm nóng đỏ đỏ hường hường, đính nơ, đính ren, in hình ngộ nghĩnh, vừa nhìn đã biết không thể đi cùng với cô.

Hàm Trạch nhìn đến một mẫu trưng bày khác biệt hẳn với những thứ xung quanh, một cây bút đen nắp khắc hoa văn hoàng gia cao quý thanh nhã, thiết kế khác biệt hẳn so với những sản phẩm theo thiên hướng loli đáng yêu kia.

Cửa hàng rất đông, hầu hết là những cô gái điệu đà, còn có một vài anh chàng mua quà tặng người yêu cứ đứng tần ngần không biết nên mua gì.

Cô quyết định mở cửa bước vào, lập tức hoàn toàn phá vỡ bầu không khí ngọt ngọt ngào ngào của cửa hàng. Khí chất lạnh lẽo như băng hà khiến khách hàng không tự chủ được mà xoay đầu lại nhìn. Bị họ nhìn ngó, cô cảm thấy thật khó chịu, túi sách trên tay giờ lại cảm thấy thật nặng.

Im lặng một lúc, tiếng nói chuyện xôn xao lại vang lên, nhưng là bàn tán về vị khách mới đến kia.

Khí thế áp bách của cô khiến vài nữ sinh nhát gan rùng mình lùi lại nhường đường, thế nhưng vẫn không quên liếc trộm nhan sắc băng lãnh đó.

Cô mua hai cây bút giống hệt, rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, cuộn tròn nhét sâu túi giấy hồng hồng xanh xanh kia vào trong túi sách tham khảo, trong lòng thề không bao giờ quay lại.

Bước nhanh đến cửa hàng tạp hóa, hai người Cố Lục Bằng và Lục Thủy Nguyệt cũng vừa vặn ở đó. Nhìn thấy cô, Cố Lục Bằng giơ cao tay vẫy qua vẫy lại: "Yo ~, Nhị tiểu thư hôm nay lại ghé thăm chỗ này hả..".

Hắn mỗi lần mở miệng ra là rất đáng đánh, cô nhíu mày đi tới cho hắn một quyền. Cố Lục Bằng bị đau kêu oai oái: "Ái ái ái, tha mạng, Nhị tiểu thư, xin tha mạng...".

Cô nhướn mày nhìn hắn, ý đừng có gào lên nữa nếu không sẽ bị đánh thêm: "Câm miệng ngươi lại, bên ngoài cấm gọi ta là Nhị tiểu thư". Cố Lục Bằng cười hề hề gật đầu, lấy đồ từ tay bà chủ cửa hàng. Lục Thủy Nguyệt một bên nhìn Cố Lục Bằng bị đánh cười vui vẻ.

Trong lúc Cố Lục Bằng soát lại đồ của mình, Hàm Trạch đưa danh sách những thứ cần mua cho bà chủ. Hàng tạp hóa này mỗi lần mua đều phải đứng từ ngoài nói vọng vào từng thứ để bà chủ chọn đem bỏ vào túi. Cô không thích nói nhiều, đến đều đem theo một danh sách viết sẵn đưa cho bà.

Bà chủ cửa hàng mỗi lần cầm tờ danh sách đều nhìn rất lâu, giống như thưởng thức chữ của cô vậy. Sau đó túi hàng của cô đều có một viên kẹo sô cô la nho nhỏ. Mỗi lần như vậy cô đều đem viên kẹo kia cho Lục Thủy Nguyệt ăn.

Hàm Trạch vừa chờ bà chủ vừa lấy điện thoại ra lướt xem trang mạng của trường. Cố Lục Bằng bên cạnh vẫn lải nhải đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng chán sống chọc cô, bị cô cho thêm vài chưởng. Hăn quậy một hồi, đột nhiên mặt nghiêm túc hỏi cô: "Ta nói ngươi này, cô gái Tô San kia, ngươi lúc nào cũng trưng ra năm chữ "vật sống chớ đến gần" mà lại để cho nàng ấy quấn lấy vậy?". Hắn thắc mắc việc này rất lâu nhưng vẫn không có cơ hội hỏi.

Hàm Trạch đầu ngón tay hơi khựng lại, đầu có hơi cúi thấp xuống. Cô vậy mà rủ lông mi, chỉ trả lời rất đơn giản vô tâm: "Không biết". Cố Lục Bằng bĩu môi chán chường cũng lôi điện thoại ra lướt xem nhóm chat của lớp.

Chợt hắn nhìn thấy một tấm ảnh do Lý Anh Kiệt, cao thủ tám chuyện hóng hớt chỉ xếp sau Cố Lục Bằng hắn một bậc, chỉ vừa mới đăng lên được vài giây.

Hắn cảm thấy có chút hứng thú, ấn vào xem. Lý Anh Kiệt tay nghề chụp ảnh khá tốt, độ sáng vừa phải, góc chụp đẹp.

Tấm ảnh kia vừa vặn chụp được Hàm Trạch khi vừa chạy 3000 mét trong tiết thể dục hôm trước. Cô chạy xong 3000 mét, đối với người khác giống như chết đi sống lại, nhưng cô đến thở dốc cũng không có, nhịp thở bình ổn, chỉ có lưng áo sơ mi và tóc mái mướt mồ hôi.

Trong tấm ảnh, cô đứng dưới gốc cây Thanh Hoàng đã rụng lá gần hết uống nước, giọt nước nhễu ra chảy xuống thấm ướt cổ áo hơi mở, không còn vẻ cấm dục lại có chút quyến rũ mạnh mẽ. Tuy chưa đến tuổi phân hóa nhưng khí chất Alpha cường thế của cô không thể lẫn đi đâu được.

Cố Lục Bằng yên lặng share tấm ảnh kia sang cho Lục Thủy Nguyệt chiêm ngưỡng, như thế nào còn gửi cả cho Tô San.

Còn nhân vật chính vẫn chưa hay biết gì trả tiền cho bà chủ. Vẫn như lẽ thường, trong túi lại có một viên kẹo, nhưng lần này cô không lập tức đưa cho Lục Thủy Nguyệt, yên lặng giữ lại, muốn đem cho bạn cùng bạn nghịch ngợm dính người.

Đã đến 8 giờ tối giới nghiêm, cũng là thời gian Ban Kỷ Luật đi tuần quanh trường học và kí túc xá. Hàm Trạch được phân tuần tra khu ký túc xá, còn khu vực lớp học đã có hai thành viên trong Ban chuyên phụ trách.

Hàm Trạch cầm theo điện thoại, mở sẵn liên kết với hệ thống máy chủ đặt trong văn phòng, bước ra khỏi phòng kí túc đi xuống khuôn viên trước tiên.

Kí túc xá có tường bao quanh, nhưng không quá cao, dễ dàng để học sinh trèo vào. Hàm Trạch cố tình chọn thời gian này đi tuần, có thể vừa vặn bắt được vài tên sau giờ học trốn đi chơi đến quên cả giờ giới nghiêm.

Cô đi tuần được khoảng 15 phút, hệ thống đã lưu lại ba cái tên ra ngoài chơi về trường muộn nên trèo tường vào. Cô đi đến một góc nhỏ khuất phía sau. Tường gạch mọc rêu phong, cũ kỹ. Dưới chân tường có một góc nhỏ đổ nát chưa kịp sửa do chuột đào ra.

Đột nhiên từ bên ngoài có tiếng nói chuyện vọng vào. Hàm Trạch đứng khựng lại lắng nghe. Âm thanh được đè xuống hết mức, nhẹ vô cùng. Tiếng của hai người bên ngoài vang lên, mơ hồ có thể nghe được họ nói gì: "Hạ Nam, ta đã nói người rồi, quán game đó xa quá, chắc chắn về không kịp". "Ta cũng đâu có biết đâu...".

Trong khi đó, trưởng ban Kỷ Luật ở bên kia bức tường chợt nhận ra chủ nhân giọng nói kia chính là bạn cùng bàn của mình không bao giờ tuân thủ quy tắc.

Thì ra là nàng vì đi chơi game với Khưu Hạ Nam kia nên hôm nay mới không quấn lấy cô. Trong lòng càng nghĩ càng thấy bực bội, Hàm Trạch ấn đường đen sì đứng chờ hai người kia.

Tô San cùng Khưu Hạ Nam bên ngoài luận tội nhau xong lần lượt trèo vào. Nàng trèo vào trước, quỳ một chân trên đầu tường nhìn xuống dưới, ngoài ý muốn nhìn thấy người bên trong.

Ánh trăng bàng bạc phủ lên khuôn mặt Hàm Trạch một tầng ánh sáng dịu mát, giảm bớt sự giận dữ trên khuôn mặt thanh tuấn của cô, có vài phần giống như lãng tử thưởng trăng.

Tô San đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt khuất trong bóng tối, mái tóc vàng vì chạy trong gió lạnh buổi đêm mà rối tung. Cổ áo nàng mở tung, làn da trắng nhiễm lạnh đến đỏ ửng.

Hàm Trạch tính giáo huấn nàng một trận, nhưng nhìn đến cần cổ đỏ ửng kia, lời nói giận dữ lại trôi xuống, thay vào đó là câu nói không tiết tấu nhưng trong đó ẩn chứa ôn nhu lo lắng mà đến chính cô cũng không hề hay biết: "Mau xuống đây...".

Tô San vẫn giữ một tư thế như vậy không biết nên làm gì, nghe cô gọi ngoan ngoãn nhảy xuống đi đến trước mặt cô.

Hàm Trạch cởϊ áσ vest đồng phục trên người ra khoác lên vai nàng, che đi lớp áo mỏng manh. Áo vest thật ấm, thoang thoảng mùi bạc hà thơm mát. Nàng hít đầy cả khoang mũi hương bạc hà lạnh lẽo, ngước đôi mắt xanh sâu thẳm hối lỗi nhìn cô.

Hàm Trạch không nói gì hết, nhìn đôi mắt kia tự nhiên muốn giơ tay xoa đầu nàng. Bàn tay thon dài giơ lên, Tô San cho rằng cô muốn đánh mình giáo huấn, sợ hãi nhắm chặt mắt. Chờ hồi lâu cũng không thấy cú bạt tai nào rơi xuống, nàng từ từ hé mở mắt. Người trước mặt sớm đã thu tay lại, đứng đó nhìn nàng.

Khưu Hạ Nam thấy Tô San đã trèo vào trong, cũng nhấc chân trèo lên. Y vừa trèo đến đầu tường đã thấy học bá đứng đó, run sợ tính giải thích, nhưng lại nhìn thấy Tô San đứng trước mặt cô, trên vai khoác chiếc áo mà trước đó không có, còn trưởng Ban Kỷ Luật thì lại chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh. Y có chút mịt mờ nhìn hai người đứng đó đối mặt với nhau.

Đột ngột Hàm Trạch vươn tay kéo Tô San đi về phía kí túc xá, y ngay lập tức há hốc mồm nhìn, muốn kêu mà không dám, trơ mắt nhìn đồng đội bị kéo về phía căn phòng 113.

Khưu Hạ Nam giống như hóa đá, chống đầu gối trên thành tường, hoài nghi nhân sinh nhìn vị học bá đáng sợ kia thân mật lôi kéo với tiểu tử ngốc Tô San, cảm thấy mình chơi game đến lú đầu hoa mắt luôn rồi.

End chap 13 ~ Continue