Chương 48: Ngươi quá xấu, ta không hạ thủ được

Ngô Vĩnh Tuấn có chút khó chịu, nhưng sau khi nghĩ đến những trận tranh tài tiếp theo sẽ càng thêm đặc sắc và càng nhiều người xem thì không còn thấy khó chịu nữa, mà ngược lại càng mong đợi và càng thấy hả hê hơn. Không biết ai sẽ là đối thủ của Cố Phong Hoa trong trận chung kết, thực sự mặc niệm cho người kia.

Tiện Tiện đang an ủi chủ nhân nhà mình: “Chủ nhân đừng nóng giận, là do tên ngu xuẩn kia may mắn trốn khỏi một kiếp. Không sao đâu mà. Gây tiếng vang lớn gì gì đó phải kinh động rất nhiều người mới tính là gây tiếng vang lớn, chờ chúng ta vào chung kết lại phát uy.”

Cố Phong Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý, hiếm khi khen Tiện Tiện: “Ừ, Tiện Tiện, đây là lần đầu tiên ta phát hiện ngươi cũng có một mặt đáng yêu đó.”

“Ta mỗi ngày đều rất đáng yêu mà, chủ nhân ngươi nên phát hiện điểm sáng của ta nhiều hơn. Sớm ngày thay đổi tâm ý, ký kết khế ước với ta.” Tiện Tiện nắm bắt cơ hội tranh thủ phúc lợi cho mình.

“A, sau hãy nói. Ngươi quá xấu, ta có chút không hạ thủ được.” Cố Phong Hoa nghe lời này, không hứng lắm. Nàng vẫn thích Yêu thú lông mềm hơn, chính là loại có thể ôm vào trong ngực mỗi ngày kia, xúc cảm chắc chắn rất tốt.

“Hu hu hu, chủ nhân ơi, ta cũng đâu muốn trông như thế này. Ta cũng muốn có lông mà, thế nhưng ngươi xem có gốc Yêu thực nào biết mọc lông đâu chứ?” Tiện Tiện đương nhiên biết sở thích của chủ nhân nhà mình, khi biết điều đó nó rất tủi thân đấy. Làm một gốc Yêu thực, nó trông như thế này là lỗi của nó sao? Có gốc Yêu thực nào có lông toàn thân sao?

Cố Phong Hoa phớt lờ Tiện Tiện đang ai oán tủi thân, mà là cùng Lạc Ân Ân và Mập trắng đi xem các cuộc so tài ở thí đài khác.

Cường giả như mây, nhìn nhiều một chút có thể thu khá nhiều ích lợi.

Thời điểm đi ngang qua một đài tỷ thí, ba người Cố Phong Hoa cũng nhìn thấy Giang Tử Y đang thi đấu.

Đây là lần đầu tiên Cố Phong Hoa nhìn thấy một người có thể sử dụng trọng kiếm và khinh kiếm cùng lúc, kết hợp hoàn hảo giữa nặng và nhẹ một cách tinh diệu như thế. Mà trên thân kiếm của Giang Tử Y ánh lên bạch quang, cùng với bảy viên Thánh Châu màu trắng xoay tròn trên trán hắn đều thể hiện thực lực phi thường của hắn.

“Đối đầu với hắn, ngươi có bao nhiêu phần thắng?” Lạc Ân Ân quay đầu hỏi Mập trắng. Mặc dù Mập trắng là Đấu Thánh lục phẩm, nhưng Lạc Ân Ân không cho rằng Mập trắng không thể vượt cấp khắc địch.

“Năm mươi năm mươi.” Mập trắng nghiêm mặt.

“Năm mươi năm mươi?” Lạc Ân Ân chớp mắt.

“Không phải thua thì chính là thắng, chẳng phải trong mọi cuộc thi đều như vậy sao?” Mập trắng nghiêm túc trả lời.

Lạc Ân Ân trợn mắt, mập mạp chết bầm còn có thể nghiền ngẫm từng chữ một à.

“Giang Tử Y này cũng có thể vượt cấp khắc địch. Nếu gặp phải hắn thì nhất định phải cẩn thận.” Cố Phong Hoa lại hơi nheo mắt lại, trịnh trọng nói với Mập trắng cùng Lạc Ân Ân.

“Lợi hại như vậy?” Lạc Ân Ân kinh ngạc.

“Đúng thế, Giang Tử Y này e rằng còn chưa xuất hết toàn lực đâu.” Cố Phong Hoa thấy đối thủ của Giang Tử Y đã lộ ra vẻ mệt mỏi, mà Giang Tử Y vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng thoải mái thì liền biết trận đấu này đã không còn bất kỳ huyền niệm gì nữa, “Đi thôi, nhìn những người khác.”

Sau khi tranh tài xong, trong top năm mươi có 27 người đến từ Lừng Danh Học Viện của Quang Hoa Quốc và 23 người đến từ Lăng Thiên Học Viện của Hưng Hoa Quốc. Điều khiến Lạc Ân Ân kinh ngạc chính là Chung Uyển Oánh thế mà cũng lọt top.

“Oa, trà xanh này cũng có thể tiến vào top 50 à?” Lạc Ân Ân kinh ngạc nói.

“Nàng ta là trà xanh, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ta không có thực lực. Nàng ta hình như đang ở ngũ phẩm đỉnh phong hoặc lục phẩm rồi đấy.” Cố Phong Hoa nhớ một chút rồi nói.

“Chà, thật tốt khi Phong Hoa ngươi mấy ngày nay huấn luyện ma quỷ cho ta. Chứ nếu không thực lực của ta còn yếu hơn nàng ta nữa, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao.” Lạc Ân Ân vỗ ngực nghĩ mà sợ nói, nàng lúc trước chỉ là ngũ phẩm đỉnh phong, nhưng sau khi bị Cố Phong Hoa cùng Tiện Tiện treo lên đánh, khát vọng cầu sinh bộc phát, tìm được thời cơ và tấn thăng đến lục phẩm.