Chương 47: Sao ta nỡ thụ thương ngươi được

Cố Phong Hoa cứng đờ, nói với Tiện Tiện: “Mặc dù lời này của ngươi rất có lý, cũng là sự thật, nhưng sao ta lại thấy không vui khi nghe thấy từ “bộ dạng giả tạo” vậy?”

“Chủ nhân đừng hiểu lầm, trái tim ta dành cho ngươi có trăng sáng chứng giám, ngươi biết được. Chúng ta luận sự mà thôi, nếu không chúng ta hãy tính xem trong kinh thành có bao nhiêu nam tử thích ngươi? Tiếp đó ngươi lộ ra chân diện mục, hoặc đánh bọn họ một trận, ngươi xem bọn hắn còn thích nữ tử có thể tùy ý treo họ lên đánh hay không.” Tiện Tiện nghiêm túc nói.

A, ngươi nói rất có lý, ta thế mà không phản bác được.

Cố Phong Hoa trợn mắt trong lòng, tiếp đó nghĩ nghĩ, nói với Tiện Tiện: “Ngươi nói đúng, ta sẽ cho những người này một trận, về sau không ai dám tới quấy rầy ta nữa.”

A! Không phải, chủ nhân, chỗ nào của ta là ý này chứ! Trọng điểm của ngươi không đúng, ta không phải có ý này. Ý ban đầu của ta là không cẩu huyết vì người thích ngươi nhiều quá thôi......

Ánh mắt Cố Phong Hoa tối sầm, trước kia nàng lười động thủ, các ca ca cũng không nỡ để nàng động thủ nên mọi người mới cho rằng nàng là một củi mục không thể tu luyện dễ ức hϊếp. Bây giờ còn rất nhiều người nói Tiện Tiện là thủ đoạn bảo mệnh các ca ca để lại cho nàng, còn nói nàng không phải Ngự Thú Sư chân chính, trên thực tế chỉ là một tên yếu gà. Thực sự quá oan uổng. Bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ sáng tỏ hiểu lầm này.

Nàng, Cố Phong Hoa, không phải là một củi mục yếu gà!

Khi trọng tài tuyên bố tỷ thí bắt đầu, Cố Phong Hoa bình tĩnh tiến lên một bước, ánh mắt nặng trĩu, tay áo không gió mà bay lên.

Dưới đài, Lạc Ân Ân nhịn không được đưa tay che ngực, nàng cảm giác Phong Hoa muốn nghiêm túc rồi.

Mập trắng nghiêm túc nhìn một màn trước mặt, Phong Hoa cuối cùng cũng muốn bộc lộ thực lực chân chính của mình rồi sao?

Gia hỏa Ngô Vĩnh Tuấn cũng tới, hắn trừng to mắt chăm chú nhìn tình huống trên đài tỷ thí rồi nhìn lại Trần Quân Thiên, hắn không khỏi phấn khích. Có người sắp xui xẻo giống hắn rồi! Hoặc thậm chí còn xui xẻo hơn hắn nữa!

Trên sân hết sức căng thẳng!

“Ta đầu hàng!” Nhưng sau một khắc, sau khi Trần Quân Thiên nói xong câu này, trước khi mọi người chưa hồi thần, hắn dứt khoát nhảy xuống đài tỷ thí!

Sau khi nhảy xuống, hắn ôn hoà cười với Cố Phong Hoa, thâm tình nói: “Sao ta nỡ thụ thương ngươi được, không ai có thể làm tổn thương ngươi, kể cả ta.”

Ta......

Ngươi lên cho ta, ta đảm bảo không đánh chết ngươi đâu mà!!!

Cố Phong Hoa vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là tâm lý hay động tác tay, nhưng bây giờ lại như một quyền hung hăng đánh vào không khí vậy.

Đám người dưới đài cũng đều trợn tròn mắt. Đại chiến đặc sắc trong tưởng tượng đâu? Dây leo đầy trời trong tưởng tượng đâu?

Không có, không có gì cả!

Chỉ có nụ cười ôn hoà và thâm tình của Trần Quân Thiên thôi!

Cố Phong Hoa đen mặt đến mức muốn nặn ra nước.

Cái quái gì đây!

Nàng đã chuẩn bị tung ra đại chiêu, chuẩn bị gây ra tiếng vang lớn, nhưng cuối cùng đối phương lại ra một chiêu như vậy.

Ai mẹ nó muốn ngươi thả ta đi? Ta cần ngươi nhường sao? Ngươi đi lên, xem ta có đánh ngươi đến lòi cức ra không. Cố Phong Hoa đen mặt, gào thét trong lòng.

Ngô Vĩnh Tuấn lộ ra nụ cười buồn rầu, muốn xem chế giễu, kết quả cái gì cũng không thấy. Bảo bảo có chút đắng lòng.

“Trận này, Cố Phong Hoa của Lăng Thiên Học Viện thắng!” Đạo sư cũng một mặt táo bón tuyên bố kết quả.

Không chiến mà thắng, Cố Phong Hoa vẫn bị oan uổng như vậy......

Mệt lòng. Cố Phong Hoa xuống đài tỷ thí, thở dài, cùng Lạc Ân Ân và Mập trắng rời đi.

Ngô Vĩnh Tuấn nhìn thân ảnh Cố Phong Hoa, sau nhìn lại thân ảnh Trần Quân Thiên, ngẩng đầu nhìn trời. Nên nói Trần Quân Thiên vận khí tốt hay rất tốt đây?