Chương 43: Tôn nghiêm của mỹ nam không thể khıêυ khí©h

Mập trắng thấy đối thủ lắc đầu, cho rằng đối phương đang phủ định lời nói của mình, càng nghi ngờ hơn: “Chúng ta không quen biết sao? Ta thật sự cảm thấy ngươi rất quen mắt đó nha.”

Chu Tử Lăng lần này không nhịn được nữa, không bình tĩnh được nữa rồi.

“Mập mạp chết bầm! Ngươi đương nhiên thấy ta quen mắt rồi, hồi nhỏ ngươi đã từng đánh ta đấy! Cách đây không lâu trong lần rèn luyện trước đó, ngươi còn ám toán ta!” Chu Tử Lăng tức muốn chết.

“A! Cái đậu má! Chu Tử Lăng!” Sắc mặt Mập trắng chợt biến đổi, tiếp đó trên mặt hiện lên nụ cười hung ác, bắt đầu siết chặt nắm đấm của mình vang lên răng rắc, “Đương nhiên trông quen mắt rồi, hôm nay ta muốn lại đánh ngươi thành đầu heo, ngươi thực sự không muốn sống, còn dám mắng ta béo!”

“Đây là mắng sao? Ngươi tự bóp thịt mỡ trên người ngươi đi, còn dám nói ta mắng? Tên mập mạp chết bầm ngươi vẫn không biết xấu hổ như vậy, mập mạp chết bầm!” Chu Tử Lăng chửi ầm lên.

“Người này sắp xong rồi.” Cố Phong Hoa nhỏ giọng thầm thì với Lạc Ân Ân ở dưới đài, thương hại nhìn Chu Tử Lăng.

Các nàng đều sâu sắc biết rõ, Mập trắng tự tin và tự luyến đến thế nào,

Bây giờ Mập trắng bị nói như vậy, không nổi giận mới là kì quái.

Tuy nhiên Mập trắng lại rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.

Hắn bình tĩnh nhìn đạo sư làm trọng tài, từng chữ từng câu hỏi: “Trọng tài, có thể tuyên bố bắt đầu tranh tài không?”

“A? À, bắt đầu tranh tài. Quân Lan Sinh với Chu Tử Lăng......” Đạo sư vừa nói xong đã bị một luồng bạch quang chói loá làm hoa mắt.

Mập trắng vừa cứng rắn dứt lời, toàn thân bỗng nhiên phóng ra bạch quang chói loá như một mặt trời nhỏ, đâm mù mắt người xung quanh. Sáu hạt Thánh Châu chợt hiện lên trán Mập trắng, nhanh chóng xoay tròn.

Chu Tử Lăng giật mình kêu lên, hắn cũng không ngốc, lúc này muốn há miệng bỏ quyền chịu thua.

Nhưng Mập trắng là ai?

Mập trắng sẽ cho hắn cơ hội này sao?

Sẽ không!

Mập trắng nhảy lên một cái, toàn thân bao phủ trong bạch quang, đột nhiên tấn công Chu Tử Lăng.

Chu Tử Lăng luống cuống tay chân, vội vàng rút kiếm nghênh kích.

“Keng!” Âm thanh binh khí tương giao vang lên trong không trung.

Trên người Chu Tử Lăng cũng toả ra thánh quang màu trắng, nhưng trên trán hắn chỉ hiện lên bốn hạt Thánh Châu. Bốn hạt Thánh Châu lấp lóe không ổn định.

Tiếp đó, ánh sáng này so với ánh sáng của Mập trắng lại ảm đạm rất nhiều.

Đạo sư kinh ngạc nhìn một màn này, kỳ thực rất nhiều đạo sư đều biết Quân Lan Sinh. Không nói hắn thân là người của Quân gia, cái thành tích rèn luyện hạng nhất cũng khiến rất nhiều đạo sư nhớ kỹ hắn. Chỉ có điều, đạo sư không ngờ thực lực của hắn đã đạt đến Đấu Thánh lục phẩm, hơn nữa còn là lục phẩm đỉnh phong! Chẳng mấy chốc sẽ tấn thăng thất phẩm.

Chu Tử Lăng tất nhiên cũng thấy sáu hạt Thánh Châu đang phi tốc xoay tròn trên trán Mập trắng, trong lòng sợ hãi, há mồm hô to: “Ta nhận......”

Nhưng chữ “thua” còn chưa kịp thốt ra, nắm đấm của Mập trắng đã tới chào đón.

Thanh âm của Chu Tử Lăng liền im bặt.

Kế tiếp, chính là cục diện Mập trắng giận dữ nghiền ép.

“Quá tàn nhẫn, thật không đành lòng nhìn.” Lạc Ân Ân trừng to mắt nhìn một màn trên đài, “Oa, thật là tàn nhẫn, đánh má trái, lại là má phải, oa, bốp bốp bốp, đau quá đi......”

Cố Phong Hoa im lặng nhìn Lạc Ân Ân đần độn bên cạnh, lại nhìn tình hình chiến đấu trên đài, vỗ vỗ bả vai Lạc Ân Ân, thấm thía nói: “Nhớ kỹ, tôn nghiêm của mỹ nam không thể khıêυ khí©h.”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Lạc Ân Ân nhìn Mập trắng đang cuồng bạo trên đài, gật đầu liên tục.

Thế là, Chu Tử Lăng lần thứ ba bị Mập trắng đánh thành đầu heo.

Trận này, Mập trắng thắng!