Chương 41: Không thể chỉ có mình ta ngậm bồ hòn

“Tạm thời chưa khế ước á......? Cho nên, ngươi kỳ thực là Thánh Sư, hay là Ngự Thú Sư?” Ngô Vĩnh Tuấn kinh ngạc há to mồm,”Hơn nữa thực lực của ngươi đã vượt qua Đấu Thánh, bây giờ là Pháp Thánh!” Ánh sáng trên người Cố Phong Hoa chiếu toàn bộ không gian đến bóng lưỡng, hắn cũng không phải mù lòa.

Cố Phong Hoa khẽ gật đầu, buồn cười nhìn người trước mặt, hỏi:”Vậy chúng ta còn muốn đánh không? Đã quên nói với ngươi, không cần ta ra tay, Tiện Tiện cũng có thể nghiền ép ngươi, lời này không dễ nghe gì nhưng thực lực của Tiện Tiện đoán chừng viện trưởng cũng nhức đầu.”

Ngô Vĩnh Tuấn miệng há lớn hơn, kết quả cờ rắc một tiếng......

Cái cằm trật khớp luôn!

Ngô Vĩnh Tuấn bảo trì tư thế này một lúc, cú sốc trong lòng cuối cùng cũng dần dần bình phục. Hắn thu kiếm trong tay về, tiếp đó đưa hai tay ra, bình tĩnh nâng cằm của mình, cờ rắc một cái, bẻ khớp cằm mình trở lại.

Cố Phong Hoa nhìn một màn này, nghe một tiếng cờ rắc kia đều cảm thấy đau thay hắn.

“Oa, người này thật thú vị, ta không ghét hắn.” Tiểu bạch hoa Tiện Tiện nói trong đầu Cố Phong Hoa , “Chủ nhân, về sau nếu chúng ta có xung đột với hắn, khi đánh hắn có thể hạ thủ nhẹ một chút hay không?”

“Ừ.” Cố Phong Hoa đồng ý, nàng cũng cảm thấy Ngô Vĩnh Tuấn khá thú vị.

“Một hồi ta sẽ tự nhảy xuống. Cảm tạ Cố tiểu thư lưu mặt mũi cho ta.” Ngô Vĩnh Tuấn lúc này đương nhiên hiểu ý của Cố Phong Hoa khi để gốc Yêu thực bao phủ toàn bộ đài tỷ thí lại, trong lòng rất cảm kích, “Cố tiểu thư, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói thực lực của ngươi cho người khác biết đâu.”

Cố Phong Hoa cười cười: “Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là thế nhân luôn cảm thấy ta rất yếu khiến ta rất buồn rầu. Làm sáng tỏ một chút cũng tốt.”

“Như vậy sao được?” Ngô Vĩnh Tuấn vội vàng xua tay. Khi Cố Phong Hoa cho rằng hắn có ý tốt giấu giếm giúp nàng, Ngô Vĩnh Tuấn lại vô cùng nghiêm túc nói, “Không thể chỉ có mình ta ngậm bồ hòn được, ta chỉ muốn nhìn thấy càng nhiều người khinh địch bị đánh ra phân!”

Cố Phong Hoa: “......”

“Oa, ta càng thích hắn, ha ha, nhân loại này thật thú vị.” Tiểu bạch hoa ma âm bật cười trong đầu Cố Phong Hoa.

Ngô Vĩnh Tuấn nói xong, bỗng nhiên tự tát mình thật mạnh, phun ra một búng máu, lập tức trở nên uể oải suy sụp.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cố Phong Hoa, Ngô Vĩnh Tuấn lên tiếng cười: “Để bọn hắn cho rằng ta đã toàn lực hiểm bại, người phía sau liền cho rằng nếu cố hơn nữa sẽ có thể thắng ngươi. Nếu bỏ quyền sớm thì còn ý nghĩa gì nữa.”

Vì sao ta gặp ai cũng đều là một đám hí kịch tinh vậy?

Cố Phong Hoa hơi giật khóe miệng.

Đều là một đám xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

“Hắn và viện trưởng có cùng sở thích ác tính, nhưng có chút khác biệt. Viện trưởng chưa từng ăn thiệt muốn nhìn người khác thiệt thòi, người này là thua thiệt muốn nhìn người khác cũng ăn thiệt. Nhân loại thực sự là một sinh vật thần kỳ. Chỉ có điều chơi thật vui.” Tiện Tiện cười khúc khích.

Cố Phong Hoa nhìn hí kịch tinh Ngô Vĩnh Tuấn trước mặt, bất đắc dĩ xua tay ra hiệu Tiện Tiện thu hết dây leo đi.

Tuy nhiên, Tiện Tiện vô cùng phối hợp thu hồi dây leo nhưng nó cũng tự thêm vai diễn, lung la lung lay cho người ta cảm thấy khí lực chống đỡ của nó đã hết nổi, cuối cùng thu thỏ thành vài cọng dây leo nhỏ cao cở nửa người, uể oải suy sụp nằm dưới chân Cố Phong Hoa.

“Ta chịu thua, Yêu thực của Cố Phong Hoa quả nhiên lợi hại, nhưng lần tiếp theo ta nhất định sẽ thắng!” Ngô Vĩnh Tuấn lau đi vết máu trên khóe miệng, thở hỗn hển nói xong câu đó rồi lăn lông lốc xuống đài tỷ thí.

Không nhìn lầm, hắn thật sự ngồi xổm xuống, lộn mấy vòng trên mặt đất rồi lăn xuống.

Hả?

Tình huống gì thế?

Đám người đều bối rối.

“Trận này, Cố Phong Hoa thắng!” Đạo sư nhanh chóng tuyên bố, tiếp đó nhìn Cố Phong Hoa Yêu thực dưới chân, cảm thán trong lòng. Yêu thực này cũng không tệ, lại có thể trên cơ một chút. Phải biết, thực lực của Ngô Vĩnh Tuấn không tầm thường, năng lực ứng biến cũng rất biết tròn biết méo.

Ngô Vĩnh Tuấn lăn một vòng xuống liền được các đồng đội của hắn đỡ lấy, các đội hữu đều kinh hãi nhìn Cố Phong Hoa trên đài, không ai có thể hiểu rõ thực lực lão đại bọn họ hơn bọn hắn, mặc dù thực lực của lão đại là lục phẩm đỉnh phong, nhưng trên thực tế, lão đại có thể vượt cấp đối địch. Ngay cả khi gặp đối thủ thất phẩm, lão đại bọn họ cũng có phần thắng rất lớn.

Bây giờ, lão đại thế mà thua! Còn bị đánh miệng phun tiên huyết, thở hồng hộc.

“Đại ca, ngươi sao rồi?” Thiếu niên trước đó căn dặn Ngô Vĩnh Tuấn chớ tổn thương Cố Phong Hoa kia lo lắng hỏi.

“Không sao, không sao. Yêu thực của Cố Phong Hoa quả nhiên lợi hại, chỉ có điều là do không có kinh nghiệm, lần sau đối chiến, ta tuyệt đối sẽ không thua. Ngươi xem, Yêu thực kia đánh ta mà đã dậy không nổi rồi.” Ngô Vĩnh Tuấn cười toe toét, để lộ hàm răng to trắng muốt dính máu, đắc chí nói.

Mọi người nhìn về phía trên đài, quả nhiên nhìn thấy Yêu thực kia đang không biết sống chết thế nào, nằm trên mặt đất không cách nào biến thành đóa tiểu bạch hoa nữa, phải để Cố Phong Hoa cầm lên quấn quanh trên cánh tay rồi mang đi.

Xem ra, thực lực của đóa Yêu thực kia cũng mạnh, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn lão đại bọn họ một chút thôi.

Mọi người có mặt đều nghĩ như vậy, chẳng bao lâu chuyện này đã truyền khắp học viện, đều coi thực lực của Tiện Tiện tương đương với Đấu Thánh lục phẩm của nhân loại.

Sau khi Ngô Vĩnh Tuấn biết được tin tức này, trên mặt lộ ra ý cười bỉ ổi.

Không thể để mình hắn trật hàm được, cằm của hắn bây giờ còn hơi đau đây.

Thật sự rất mong chờ cái ngày mà mọi người thấy Cố Phong Hoa biểu lộ, người được đồn đại là hoàn toàn không cách nào tu luyện hoá ra là Thánh Sư cường đại cùng Ngự Thú Sư.

Vào ngày đó, biểu tình của tất cả mọi người hẳn sẽ rất đặc sắc.

......

Chung Uyển Oánh theo dõi trận đấu từ đầu tới cuối.

Nàng ta lạnh lẽo nhìn đám dây leo xanh quấn quanh cánh tay Cố Phong Hoa. Trong lòng nàng ta nhận định Cố Phong Hoa căn bản không có thánh linh căn, tuyệt đối không thể tu luyện. Gốc Yêu thực này tất nhiên là bốn vị ca ca của Cố Phong Hoa lưu lại cho nàng làm vật bảo mệnh.

Ánh mắt Chung Uyển Oánh chuyển từ dây leo trên cánh ta Cố Phong Hoa sang khuôn mặt tuấn mỹ đang mỉm cười của Dạ Vân Tịch, trong lòng vừa đau đớn vừa ghen tỵ.

Dạ Vân Tịch hiếm khi cười, càng chưa từng cười với nàng ta.

Nàng ta cho rằng tính cách của Dạ Vân Tịch luôn là cao cao tại thượng trong trẻo lạnh lùng, nguyên lai hắn cũng có một mặt ôn hoà như vậy. Chỉ là, người có thể khiến hắn lộ ra một mặt này lại không phải nàng ta, mà là Cố Phong Hoa!

Cố Phong Hoa, Cố Phong Hoa, Chung Uyển Oánh cơ hồ muốn cắn nát ba chữ này thành vụn. Chờ xem, Cố Phong Hoa, ta sẽ khiến ngươi mất tất cả, vạn kiếp bất phục!

Lạc Ân Ân lúc này lôi kéo ống tay áo Cố Phong Hoa, tiếp đó chép miệng về phía Chung Uyển Oánh.

Cố Phong Hoa thấy thần sắc âm lãnh của Chung Uyển Oánh, thu hồi nhãn thần, cười nhạo một tiếng: “Mặc kệ nàng ta đi, nàng ta sẽ nhanh chóng không thể giả vờ được nữa đâu.”

“Phong Hoa, ta còn có việc phải làm, ta đi trước một bước. Cuộc tranh tài tiếp theo ngươi cũng cố lên, chờ các ngươi lấy thành tích tốt, chúng ta đi Trân Tu lâu ăn mừng.” Dạ Vân Tịch bỗng nhiên mở miệng nói.

“Ừ, ngươi đi mau đi.” Cố Phong Hoa gật đầu. Nàng đại khái có thể đoán được Dạ Vân Tịch hẳn đã nhận được tin tức trọng yếu nào đó phải vội vàng tới xử lý. Có lẽ có liên quan đến lần trúng độc trước đó của hắn.

Sau khi Dạ Vân Tịch rời đi, có một thân ảnh lặng lẽ tới bên cạnh Cố Phong Hoa.