Chương 40: Hắn nhìn thấy cái gì?

Khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, Ngô Vĩnh Tuấn không ra tay trước mà nói với Cố Phong Hoa: “Ngươi triệu hoán Yêu thực của ngươi trước.”

Cố Phong Hoa nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy thì đa tạ.” Cố Phong Hoa nói xong, lấy tiểu bạch hoa bên tai rồi tiện tay ném xuống đất. Tiểu bạch hoa nhanh chóng biến lớn giữa không trung, mọc ra mấy sợi dây leo cường tráng, giương nanh múa vuốt, khí thế mười phần.

Lần này rất nhiều người đều thấy rõ, thời điểm Cố Phong Hoa triệu hoán Yêu thực của nàng, chính xác không sử dụng bất luận thánh lực gì, trên trán cũng không hiện ra Thánh Châu màu trắng. Cố Phong Hoa rốt cuộc làm sao làm được? Không sử dụng thánh lực liền có thể triệu hoán Yêu thực?

Hoặc là, thật giống một số người đã hoài nghi, Cố Phong Hoa căn bản không có tư chất tu luyện, gốc cây Yêu thực cường đại này là do bốn vị ca ca lưu lại cho nàng, dùng thủ đoạn đặc thù khiến Yêu thực thần phục với nàng?

Vũ khí của Ngô Vĩnh Tuấn là một thanh trọng kiếm, là thanh hắn luôn đeo trên sau lưng. Hiện tại hắn nghiêm túc chậm rãi rút kiếm, bày ra tư thế đối chiến, trên trán dần dần nổi lên sáu hạt Thánh Châu phát ra ánh sáng trắng, cái thanh kia trọng kiếm, cũng dần dần tràn ngập một tầng ánh sáng màu trắng.

Đấu Thánh lục phẩm!

Hơn nữa, nhìn tia sáng này có lẽ còn là lục phẩm đỉnh phong, sắp tấn thăng thất phẩm.

Không hổ là đội trưởng đoạt được hạng nhì.

Tiện Tiện quơ quơ dây leo, từ từ càng lúc càng lớn, mỗi một gốc dây leo đều dày bằng vòng eo của một người, chắn Cố Phong Hoa ở sau lưng.

Sắc mặt Ngô Vĩnh Tuấn càng ngày càng ngưng trọng, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi giống như mạnh miệng quá sớm.

“Tiện Tiện, nhường người này thua đẹp mắt một chút. Che khuất cả cái sân luôn đi.” Cố Phong Hoa ra lệnh Tiện Tiện ở trong đầu.

“Vâng.” Tiện Tiện đáp, rồi tình thế trên sân đột biến!

Một cơn gió mạnh thổi qua, vô số dây leo khổng lồ bỗng nhiên phóng lên trời. Trước khi tất cả mọi người chưa lấy lại được tinh thần, vô số dây leo đã bao phủ toàn bộ đài tỷ thí cực kỳ chặt chẽ, bao phủ Cố Phong Hoa cùng ngô Vĩnh Tuấn bên trong.

Mọi người trợn mắt kinh hãi trước sự biến đổi lớn này, ngay cả ánh mắt luôn bình tĩnh của Dạ Vân Tịch cũng hơi đổi. Hắn biết Yêu thực của Cố Phong Hoa có chút mạnh, nhưng không ngờ hình thể lại có thể biến thành khổng lồ như vậy. Dây leo thoáng như kéo dài bất tận, đan xen vào nhau, toàn bộ đài tỷ thí bây giờ như một l*иg giam lục sắc to lớn, kín không kẽ hở.

Mà lúc này, Ngô Vĩnh Tuấn ngưng trọng sắc mặt. Trong không gian nhỏ hẹp và kín gió này, hắn vốn định suy nghĩ phá vỡ sự giam cầm thế nào, nhưng khi nhìn thấy Cố Phong Hoa đứng đối diện hắn lúc, toàn thân lạnh buốt, nổi khϊếp sợ trong lòng lên tới tột đỉnh.

Hắn đang nhìn thấy cái gì?!!

Thời khắc này, toàn thân Cố Phong Hoa tản ra nhàn nhạt thanh sắc quang mang, giữa trán của nàng chậm rãi nổi lên Thánh Châu màu xanh! Một hạt Thánh Châu tản ra thanh sắc quang mang cực kì bắt mắt!

Đấu Thánh cửu phẩm đỉnh phong cùng Pháp Thánh nhất phẩm, nhìn chỉ như chênh lệch một bước. Nhưng mà! Một bước này kỳ thực khác biệt một trời một vực, là một khoảng cách rất lớn.

“Ngươi, là Ngự Thú Sư, lại còn là Thánh Sư? Hơn nữa đã là Pháp Thánh.” Ngô Vĩnh Tuấn hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, khó khăn vấn đạo.

“Ta là Thánh Sư. Tạm thời không phải Ngự Thú Sư.” Thanh âm của Cố Phong Hoa rất nhẹ, tựa như u cốc sơn tuyền nhẹ nhàng chảy xuôi.

“Tạm thời không phải? Vậy gốc Yêu thực này của ngươi thì sao?” Ngô Vĩnh Tuấn nuốt nước miếng một cái, thẳng thắn hỏi. Hắn cảm thấy đầu óc của mình tại lúc này có chút không dùng được.

“Nó là tự dính sát, ta chưa có khế ước gì với nó cả.” Cố Phong Hoa có ấn tượng tốt với Ngô Vĩnh Tuấn nên rất kiên nhẫn giảng giải, “Chỉ có điều, lúc nào tâm tình ta tốt, có lẽ ta sẽ ký khế ước với nó.”

Vì sao Ngô Vĩnh Tuấn nghe thấy sự ghét bỏ bên trong giọng điệu của Cố Phong Hoa vậy? Có người sẽ ghét bỏ Yêu thực cường đại mà không ký khế ước sao?