Chương 39: Ta cảm thấy ngươi rất quen mắt

Dạ Vân Tịch đi tới, cười nói: “Chúc mừng ngươi vào vòng trong.”

“Cảm tạ.” Cố Phong Hoa cười đáp.

Tin tức Cố Phong Hoa là Ngự Thú Sư nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Lăng Thiên Học Viện.

Có người tin tưởng, có người hoài nghi.

Cố Phong Hoa chưa bao giờ triển lộ thực lực, Thánh Châu trên trán của nàng cũng chưa từng hiện ra. Cố gia cũng chưa có ai đứng ra làm sáng tỏ chuyện gì.

Nói nàng là Ngự Thú Sư, tựa hồ còn nghe được. Rất nhiều Ngự Thú Sư bình thường không thể hiện trước người đời, chỉ bộc lộ thực lực khi triệu hoán yêu thú của mình ra chiến đấu. Có ít người bừng tỉnh, Cố Phong Hoa những năm gần đây không có bại lộ thực lực, nguyên lai người ta là Ngự Thú Sư.

Tuy nhiên, có một số người vẫn ôm thái độ hoài nghi, cho rằng gốc Yêu thực kia hẳn là vương bài do bốn ca ca cường đại của Cố Phong Hoa lưu lại, có lẽ họ đã dùng thủ đoạn nào đó để giữ Yêu thực bên cạnh Cố Phong Hoa và thần phục với nàng, mà không phải do bản thân Cố Phong Hoa thuần phục.

Chu Tử Lăng đứng dưới đài, không chớp mắt mà một mực theo dõi trận chiến. Hắn thấy rõ ràng, Cố Phong Hoa mặc dù triệu hoán ra đoá Yêu thực kia, nhưng trên trán nàng không hề hiện lên Thánh Châu, toàn thân nàng cũng không có một tia bạch sắc nào.

Phải biết rằng bất kể là Thánh Sư hay là Ngự Thú Sư hay nghề nghiệp gì khác đều phải có thánh linh căn mới có thể tu luyện, nắm giữ thánh lực, thậm chí cao hơn thánh khí. Thế nhưng, thời điểm Cố Phong Hoa triệu hoán Yêu thực, không hề dao động một tia thánh lực nào, nhìn kiểu gì cũng không giống người có gốc thánh linh.

Mập trắng ăn hạt dưa, lại quay đầu nhìn Chu Tử Lăng, hắn luôn cảm thấy người trước mặt nhìn rất quen.

“Nhìn cái gì?” Chu Tử Lăng tức giận nói.

“Ta cảm thấy ngươi rất quen mắt.” Mập trắng thành thật trả lời.

Chu Tử Lăng tức giận đến nỗi ngọn lửa vô danh bốc lên từng trận. Nhìn quen mắt? Ngươi không nhìn quen mắt ta mới kì quái! Ngươi mẹ nó đã hai lần đánh ta thành đầu heo, ngươi bây giờ lại nói với ta một câu, ngươi nhìn quen mắt?

Chu Tử Lăng hung hăng trợn mắt nhìn Mập trắng, quay người rời đi.

“Mỹ nam, sao vậy?” Lạc Ân Ân tiến tới góp mặt, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy người kia trông rất quen nhưng không nhớ ra là ai.” Mập trắng nghi ngờ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dạ Vân Tịch cùng Cố Phong Hoa đang đứng ở một bên, trên mặt hiện lên nụ cười, “A, bất kể nói thế nào, chúc mừng Phong Hoa thắng lợi.”

“Hai người các ngươi cũng cố lên, đừng để thua ở vòng đầu tiên.” Cố Phong Hoa cười nói.

Lạc Ân Ân nặng nề gật đầu, nàng đương nhiên phải cố gắng, nhất định phải lọt vào vòng chung kết quyết tái đối đầu với Phong Hoa. Nếu tiếp đó Phong Hoa bỏ quyền, nàng sẽ đứng nhất rồi. Rất nhiều tiền, rất nhiều tiền đó! Nghĩ đến đây, Lạc Ân Ân liền cười ngây ngô.

Bây giờ Tiện Tiện đã biến về dáng vẻ tiểu bạch hoa, an tĩnh kẹp bên tai Cố Phong Hoa, khiến Cố Phong Hoa càng thêm yếu đuối cùng điềm đạm đáng yêu.

Lục Đồng Liên lúc này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vọt tới trước mặt Cố Phong Hoa, nghiêm nghị nói: “Cố Phong Hoa, ngươi đến cùng dùng thủ đoạn gì? Ta không tin, ta không tin ngươi là Ngự Thú Sư!”

“Tam công chúa, thua chính là thua, thân là con cháu hoàng gia, khí độ của ngươi đâu?” Không đợi Cố Phong Hoa nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Vân Tịch liền lạnh lẽo, âm thanh càng thêm băng lãnh.

Lục Đồng Liên đối mặt với ánh mắt dễ nhìn lại không có một tia nhiệt độ của Dạ Vân Tịch, lý trí cuối cùng quay trở lại .

Nàng đứng vững, hành lễ với Dạ Vân Tịch: “Đa tạ hoàng thúc dạy bảo.”

Tiếp đó quay đầu nhìn Cố Phong Hoa: “Ta thua.”

Nói xong câu này, rời đi mà không ngoảnh lại.

Chung Uyển Oánh ngơ ngác nhìn Lục Đồng Liên rời đi, trong lòng khá thất vọng.

Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy tràng diện Cố Phong Hoa bị ngược đánh, kết quả là Tam công chúa Lục Đồng Liên bị đánh bại nhanh như vậy. Biệt khuất như thế, Tam công chúa bại trận cứ như vậy mà bỏ đi?

Trò hay mà nàng ta mong đợi chẳng có gì cả. Nhìn Dạ Vân Tịch lên tiếng bảo vệ Cố Phong Hoa, lòng đố kị trong lòng Chung Uyển Oánh bùng cháy hừng hực.

Cuộc tranh tài tiếp theo, Lạc Ân Ân cùng Mập trắng cũng thuận lợi giành chiến thắng, bước vào vòng tranh tài tiếp theo.

Thực lực của hai người này không tầm thường, đối thủ họ gặp cũng không mạnh nên ngược lại dễ dàng giành được.

Sàn vòng tranh tài thứ hai, người xem tăng lên.

Nhất là trận tranh tài thứ hai của Cố Phong Hoa, rất nhiều người ở đây đều chú ý.

Rất nhiều người đều muốn nghiệm chứng, Cố Phong Hoa đến cùng có thể tu luyện hay không, rốt cuộc có phải là Ngự Thú Sư thật không.

Đối thủ tranh tài vòng hai của Cố Phong Hoa, cũng không biết có phải trùng hợp quá không, đó là tiểu đội trưởng đứng thứ hai trong đợt tân sinh rèn luyện lúc trước, một học viên có thực lực không tầm thường tên là Ngô Vĩnh Tuấn. Đây là một nam tử có thân hình cao lớn, một mặt hung hãn, làn da ngăm đen, cùng mọi cơ bắp trên cơ thể hắn đều triển hiện vẻ đẹp của lực lượng.

Cố Phong Hoa đứng đối diện với hắn, cảm giác tựa như con cừu non đối đầu với báo săn hung ác vậy.

Trái tim của rất nhiều người trên khá đài giật thót. Một số nam tử nhìn thấy bộ dáng nhu nhược của Cố Phong Hoa, đáy lòng không khỏi dâng lên ý muốn bảo hộ, dạng nữ tử mảnh mai này xem xét không thể chịu được một đòn kiếm của đối phương.

“Ngươi xuống bây giờ, ta sẽ không gây khó dễ với ngươi.” Nam tử hung hãn tên là Ngô Vĩnh Tuấn, nhìn Cố Phong Hoa, thô thanh thô khí nói, “Nếu không, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.”

“Ta không muốn xuống đâu.” Cố Phong Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi đừng bức ta động thủ, ta thật không muốn đánh nữ tử yếu đuối.” Ngô Vĩnh Tuấn mặt tối sầm nói.

“Đại ca, ngươi kiềm chế một chút, chớ làm tổn thương tiểu cô nương người ta nha.” Có người dưới đài hô với Ngô Vĩnh Tuấn, Cố Phong Hoa nhận ra người mới hô, chính là một trong những người trong tiểu đội đó. Người này được bao vây bởi những đội viên khác, đều tràn đầy phấn khởi nhìn bên này. Rõ ràng, tiểu đội bọn hắn có cảm tình rất tốt.

“Đúng thế, đại ca, ngươi ra tay nhẹ một chút, tuyệt đối đừng tổn thương khuôn mặt người ta nha.” Một đội viên khác mở miệng căn dặn.

“Im đi, lão tử không biết sao, cần ngươi nói hả?” Ngô Vĩnh Tuấn lao xuống khiển trách, “Lại lải nhải, có tin lát nữa lão tử xuống đánh chết ngươi hay không.”

“Phong Hoa, ngươi cũng kiềm chế một chút nha, vị lão ca này cùng bằng hữu của hắn tốt bụng như vậy.” Lạc Ân Ân cũng hét lên trên đài.

Cố Phong Hoa khẽ gật đầu: Ta biết rồi.”

“Ha, khẩu khí không nhỏ. Tiểu bạch hoa, ngươi mau xuống đi, ta thật sự không muốn đánh với ngươi.” Ngô Vĩnh Tuấn cười toe toét, hai hàm răng trắng cùng khuôn mặt đen thui của hắn quá đánh vào thị giác.

Ặc, tiểu bạch hoa? Cố Phong Hoa hơi co giật khóe miệng, đây là xưng hô quái quỷ gì vậy? Nàng giống Tiện Tiện hồi nào?

“Không sao đâu, ngươi chiến đấu với Yêu thực của ta mà.” Cố Phong Hoa mỉm cười, nhưng trong lòng ngược lại có ấn tượng tốt với Ngô Vĩnh Tuấn. Người này mặc dù nói chuyện thô tục, mở miệng với đồng đội của hắn toàn một tiếng lão tử, nhưng khi nói chuyện với nàng lại không thô thiển, xem ra hắn cũng không xấu. Cho nên Cố Phong Hoa nói thêm một câu, “Yên tâm đi, ta sẽ để sủng vật của ta hạ thủ lưu tình.”

“Ha ha ha ha......” Ngô Vĩnh Tuấn cười ngả nghiên, “Được, vậy chúng ta đều thủ hạ lưu tình nha.”

Lạc Ân Ân cùng Mập trắng thương hại nhìn Ngô Vĩnh Tuấn, hy vọng vị hắc đại ca này lát sau còn cười được.