Chương 33: Thiếu chủ chỉ thích nhu nhược như vậy

Đây là cố sự bi thương về một trang bức không thành còn bị vả mặt, cũng là cố sự ưu thương về một anh hùng cứu mỹ nhân không thành rồi biến thành cẩu hùng.

Một buổi sáng nọ, học viện đang trong ngày nghỉ định kỳ, Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân chuẩn bị đi dạo phố mua chút đồ, kết quả tại cửa ra vào học viện gặp học sinh của Lừng Danh Học Viện.

Ba học sinh Lừng Danh Học Viện đi về phía họ, thiếu niên cầm đầu có mái tóc ngắn, tướng mạo anh tuấn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt ngỗ ngược, trên lưng đeo một trọng kiếm cao gần bằng hắn, bên hông còn mang một khinh kiếm, rất là nổi bật.

Hai người bên cạnh hắn đều sau hắn nửa bước, đi theo hai bên trái phải. Hai người đều ăn mặc giống nhau, trên lưng đều đeo một thanh trọng kiếm, bên hông đeo khinh kiếm. Rõ ràng hai người này địa vị thấp hơn thiếu niên này. Mặc dù học viện không cho phép mang tùy tùng, nhưng tùy tùng cũng thi đậu học viện, đi theo bên cạnh chủ tử cũng có thể được.

Thời điểm thiếu niên cầm đầu nhìn thấy Cố Phong Hoa, nhãn tình sáng lên. Hai tên tùy tùng của hắn nhìn thấy Cố Phong Hoa cũng thầm nghĩ sắp hỏng việc rồi. Kiểu thiếu nữ nhu nhược như Cố Phong Hoa chính là kiểu mà thiếu chủ bọn họ thích! Thiếu chủ nhà bọn họ thích tiểu cô nương có bề ngoài yếu đuối khiến người ta muốn bảo hộ chặc chẽ.

“Vị cô nương này, xin hỏi phương danh, có muốn cùng ta làm bằng hữu thâm nhập hiểu rõ một chút không?” Thiếu niên đeo trọng kiếm chắn trước mặt Cố Phong Hoa, hai mắt sáng rực nhìn Cố Phong Hoa, đôi bàn tay xoa xoa mong đợi.

Cố Phong Hoa mỉm cười, khiến trong lòng thiếu niên rạo rực, trong mắt chỉ có nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ trước mặt.

“Không muốn.” Cố Phong Hoa xem thường, nhẹ nhàng nói.

“Được rồi, được rồi, ta tên là Giang Tử Y, ta năm nay mười tám, ta...... Khoang đã, ngươi nói cái gì?” Sau khi thiếu niên tên Giang Tử Y hưng phấn tự giới thiệu, mới phản ứng được Cố Phong Hoa nói hai chữ “không muốn”.

“Ta nói, không muốn.” Nụ cười trên mặt Cố Phong Hoa trở nên lạnh lùng.

“Không muốn?!” Âm thanh của Giang Tử Y đột nhiên đề cao, “Ngươi cự tuyệt ta? Ngươi thế mà cự tuyệt ta?”

“Chứ sao nữa?” Cố Phong Hoa nhàn nhạt nhìn người trước mắt giống như bị đạp đuôi.

“Ngươi có biết Giang gia của ta là thế lực thế nào không? Ngươi có biết ta là ai không?” Giang Tử Y tối sầm mặt, ánh mắt cũng trở nên hung ác, “Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể cự tuyệt ta, không ai dám cự tuyệt ta hết!”

“Ngươi là gốc rễ hành nào?” Lạc Ân Ân giương mắt nhìn người trước mặt, người này mất trí rồi hả? Nghĩ không thông cái gì, thế mà đến hoạt động hí kịch với Phong Hoa.

“Có phần nói chuyện của ngươi không?” Giang Tử Y liếc Lạc Ân Ân, cười nhạo một tiếng, tiếp đó quay đầu nhìn Cố Phong Hoa, “Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội, đi theo ta, chờ tranh tài xong cùng ta trở về, ta cưới ngươi.”

Đồ điên!

Lạc Ân Ân nghe mấy câu này đều tức muốn nổ tung, tại sao có thể có người tự kỷ đến như vậy?

“Ngươi muốn Phong Hoa làm cái gì?” Bỗng nhiên, thanh âm nghiêm nghị của một nam tử truyền đến, “Thả nàng ra!”

Lạc Ân Ân quay lại, muốn xem cái người đột nhiên xuất hiện dự định anh hùng cứu mỹ nhân này là ai.

Tiếp đó liền thấy người này bay ra ngoài.

Bị một chém của trọng kiếm Giang Tử Y đánh bay ra ngoài.

Thằng đang bay lượn trên đường, Lạc Ân Ân cuối cùng cũng thấy rõ người kia là ai. À, đây không phải là cái thằng lúc trước muốn đùa giỡn Phong Hoa, tiếp đó bị nàng một cước đá bay sao?

Người này lấy đâu ra dũng khí chạy đến muốn anh hùng cứu mỹ nhân vậy?

Trang bức cũng phải có vốn liếng mới được. Huynh đệ, ngươi ngay cả một cước của ta cũng không chịu nổi mà cũng dám nhảy ra?

Tốt, lần này trang anh hùng không thành còn biến cẩu hùng, mất mặt vứt về nhà.