Chương 32: Nhanh nhịn không nổi nữa

“Phong Hoa, nghe nói qua mấy ngày học sinh từ Lừng Danh Học Viện của Quang Hoa Quốc sẽ đến đây. Hình như bọn họ với chúng ta đều giống nhau, đều sẽ tuyển chọn năm mươi người, tiếp đó cộng lại thành trăm người rồi tiến hành rút thăm tranh tài.” Lạc Ân Ân nằm trên giường, bắt chéo chân nói.

“Ừ.” Cố Phong Hoa ngồi ở bên giường, có chút buồn ngủ. Thời tiết quá nóng, nàng cái gì cũng không muốn làm.

“Buổi chiều phải rút thăm rồi, chúng ta cùng đi nha.” Lạc Ân Ân trở mình, tựa cằm lên gối đầu, giơ hai tay lên rồi chắp lại, thành tín nói, “Ông trời hãy phù hộ ta, tuyệt đối đừng để ta đấu với Phong Hoa nha.”

Cố Phong Hoa liếc nhìn Lạc Ân Ân, chậm rãi nói: “Nếu trong trận chung kết quyết đấu với ta, ta sẽ bỏ quyền cho.”

“Thật không?!” Lạc Ân Ân đột nhiên đứng dậy, kết quả đập đầu vào cột giường, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Thật.” Cố Phong Hoa khẳng định trả lời, lại từ từ nói, “Nhưng ngươi phải dọn dẹp ký túc xá trong ba tháng.”

Học viện không cho phép mang tùy tùng, mọi việc đều phải tự mình động thủ, dọn dẹp túc xá cũng vậy.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Lạc Ân Ân mặt mày hớn hở đáp ứng. Nàng cảm thấy mình thực sự kiếm lợi lớn rồi.

“Điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể gặp nhau.” Cố Phong Hoa lấy một trái dưa hấu từ trong vòng tay trữ vật ra, đặt lên bàn, cắt làm đôi, lại móc ra hai cái thìa, cùng Lạc Ân Ân mỗi người một cái, bắt đầu ăn.

Lạc Ân Ân hạnh phúc đến muốn khóc, không ai có thể tách nàng ra khỏi Phong Hoa! Ai cũng không thể!

......

Buổi chiều rút thăm, thời điểm Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân đến, Mập trắng đã rút xong.

Có 359 tân sinh, thì có hơn 300 biển số. Số một đấu với số 359, số hai đấu với số 358, và cứ thế.

Cố Phong Hoa nhìn vào biển số trên tay mình, là số chín.

“Phong Hoa, ngươi là số chín nha.” Bỗng nhiên, một thanh âm nhu nhu truyền đến.

Không cần quay đầu lại, Cố Phong Hoa cũng biết người tới là ai. Chung Uyển Oánh, giống như con ruồi vung đi không được.

“Đúng vậy, ta là số chín. Thế nào, ngươi là số 351 sao?” Cố Phong Hoa quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn Chung Uyển Oánh.

“Không phải, ta là số 100.” Chung Uyển Oánh vội vàng lắc đầu, “Cơ mà, cho dù ta cùng ngươi bị kéo đấu, ta nhất định sẽ bỏ quyền. Ta làm sao lại nhẫn tâm ra tay với ngươi được?”

Cố Phong Hoa nhìn bộ dạng tình thương mến thương của Chung Uyển Oánh, cảm thấy răng mình đau nhức, không thèm để ý tới nàng ta, gọi Lạc Ân Ân rồi rời đi.

“Cố Phong Hoa!” Bỗng nhiên, giọng nữ lạnh lùng truyền đến.

Cố Phong Hoa ngẩng đầu, liền thấy Lục Đồng Liên nhìn nàng với nụ cười nham hiểm.

“À, Lục Đồng Liên.” Cố Phong Hoa nhẹ nhàng cười, nụ cười có chút ngại ngùng có chút thẹn thùng, nhưng nội dung trong lời nói lại giống một nhát đao đâm thẳng vào tim Lục Đồng Liên, “Sao vậy, muốn lấy lại vũ khí chúng ta đã cướp trước đây hả? Xin lỗi nha, ta cầm đồ hết rồi.”

Vẻ mặt Lục Đồng Liên chợt biến đổi, thiếu chút nữa muốn giơ tay tát vào mặt Cố Phong Hoa.

Nàng ta liên tục hít sâu vài hơi mới ổn định lại cảm xúc, Lục Đồng Liên cười lạnh một tiếng: “Cố Phong Hoa, ngươi là số chín đúng không? Vậy thì thật trùng hợp, ta là số 351.”

“Ai nha, vậy chúng ta có duyên quá đi.” Cố Phong Hoa vẫn cười ôn hoà, nhỏ nhẹ nói một cách xem thường, “Vậy Tam công chúa ngươi cũng phải cẩn thận, cầu nguyện ta lúc đó tâm tình rất tốt, nếu không ta sẽ đánh ngươi đến mức nôn hết bữa cơm đêm qua ra nha.”

Lục Đồng Liên thực sự nhịn không nổi nữa, một khắc cũng nhịn không nổi nữa. Tay của nàng ta đặt lên chuôi kiếm, trong nháy mắt sắp rút kiếm bạo khởi.

“Phong Hoa, ngươi hãy nhanh chóng xin lỗi Tam công chúa đi. Tại sao ngươi có thể như vậy chứ?” Thanh âm của Chung Uyển Oánh lúc này bỗng nhiên chen vào, vội vàng lo lắng tiến lên một bước chắn trước mặt Lục Đồng Liên, lại quay đầu lo lắng thúc giục Cố Phong Hoa, “Phong Hoa, ngươi sao có thể vô lễ với Tam công chúa như thế? Hơn nữa, thân là danh môn quý nữ, sao ngươi có thể thô tục như vậy?”

“Giả vờ giả vịt.” Ngay cả ánh mắt Cố Phong Hoa cũng lười đưa cho Chung Uyển Oánh một cái, cùng Lạc Ân Ân rời đi.

“Tam công chúa, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ta thay mặt Cố Phong Hoa xin lỗi ngươi. Cố Phong Hoa đôi khi không có lễ phép như vậy, nàng không phải lúc nào cũng không có lễ phép như vậy đâu, chỉ là ngẫu nhiên thế thôi chứ nàng vẫn là một người rất tốt.” Chung Uyển Oánh vội vàng xin lỗi Lục Đồng Liên.

Lục Đồng Liên không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Chung Uyển Oánh, nhìn đến mức Chung Uyển Oánh cũng không biết nói gì cho phải. Lúc này, Lục Đồng Liên mới quay người, mang theo lũ chó săn của mình và rời đi.

Sau khi Lục Đồng Liên rời đi, thiếu nữ có đôi mắt tam giác bên người nàng ta hừ lạnh một tiếng, nói với Lục Đồng Liên: “Công chúa, Chung Uyển Oánh nghĩ mình là ai vậy? Khuôn mặt thật to, nàng ta có tư cách gì mà thay mặt xin lỗi chứ?”

Một tên tùy tùng khác là Chu Tử Lăng chớp mắt một cái, đầu heo của hắn đã tiêu sưng, bây giờ ngược lại có thể thấy dáng dấp coi như thanh tú của hắn, nói: “Chung Uyển Oánh này trước đó có quan hệ tốt nhất với Cố Phong Hoa, nàng ta thay mặt Cố Phong Hoa xin lỗi có thể là vì cân nhắc cho Cố Phong Hoa.”

Lục Đồng Liên liếc nhìn hai tên tùy tùng của mình, không nói gì.

Nàng ta rất bốc động và rất kiêu ngạo, nhưng nàng ta không phải kẻ ngốc. Mà trong hoàng gia, kẻ ngốc căn bản không thể sống sót.

Thời điểm Chung Uyển Oánh lên tiếng cắt đứt hành động muốn xuất thủ của nàng ta rất trùng hợp. Hơn nữa, những lời nói đó tưởng chừng như là một lời xin lỗi thay mặt người khác, nhưng lại hạ nhục Cố Phong Hoa từ đầu đến chân mấy lần.

Bằng hữu tốt nhất sao, ha ha, có chút ý tứ.

Chỉ có điều, những thứ này nàng ta không có hứng thú gì. Nàng ta chỉ cần nghĩ tới thời điểm so đấu có thể đối đầu với Cố Phong Hoa, tâm tình liền tốt lên.

Nếu nàng ta trực tiếp tìm Cố Phong Hoa gây sự, người khác sẽ chỉ nói nàng ta ỷ mạnh hϊếp yếu. Nhưng bây giờ trong cuộc tranh tài, đối thủ rút thăm trúng nhau, không ai có thể khiển trách chính mình bắt nạt củi mục không có thực lực này.

.

Lạc Ân Ân đi theo Cố Phong Hoa, cau mày: “Phong Hoa, ngươi không cảm thấy thật trùng hợp sao? Ngươi thế mà lại đối đầu với Tam công chúa Lục Đồng Liên.”

“Đương nhiên không phải trùng hợp rồi.” Cố Phong Hoa lại không thèm để ý chút nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không biểu tình gì, “Mặc kệ nàng ta động tay chân thế nào, đến lúc đó chỉ cần đánh cho nàng ta đến phụt cức là được.”

Lạc Ân Ân: “......” Phong Hoa, nói thật, bề ngoài nhu nhược này của ngươi thật sự không thích hợp để nói những lời thô tục thế đâu. Sẽ khiến ta cảm giác như bị sét đánh đấy.

Vài ngày sau, năm mươi học sinh Lừng Danh Học Viện cùng một số đạo sư với viện trưởng của Lừng Danh Học Viện đi tới Lăng Thiên Học Viện. Trong lúc nhất thời, Lăng Thiên Học Viện phi thường náo nhiệt. Mà các đạo sư của Lăng Thiên Học Viện liên tục căn dặn không thể sinh sự, có cái gì muốn so tài thì đến thời điểm tranh tài lại nói.

Các học sinh Lăng Thiên Học Viện đều rất nghe lời, không gây chuyện.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các học sinh Lừng Danh Học Viện cũng sẽ biết điều như vậy.

Một ngày nọ, tại cửa chính học viện xảy ra chuyện.

Mà Cố Phong Hoa cũng có mặt.