Chương 28: Đây là thao tác bỉ ổi gì vậy?

“Cái đó, tối nay có thể dẫn ta đi ăn cùng được không? Diệp công tử không phải đã nói cũng hoan nghênh bằng hữu của ngươi đi cùng sao?” Chung Uyển Oánh thận trọng hỏi.

Lạc Ân Ân đang muốn mở miệng tiếp tục mắng nàng ta, Cố Phong Hoa lại kéo nàng về.

Cố Phong Hoa nhẹ nhàng mỉm cười, ghé sát vào Chung Uyển Oánh rồi trầm giọng nói, âm thanh mềm mại như kẹo bông nhưng nội dung lời nói lại vô cùng cứng rắn: “Chung Uyển Oánh, ngươi lấy mặt mũi từ đâu mà có thể coi mình là bằng hữu của ta? Trở về soi gương kỹ vào, khuôn mặt to như cái chậu chính là khuôn mặt ta đang nói về ngươi đấy.”

Sắc mặt Chung Uyển Oánh đột nhiên biến đổi, trở nên dữ tợn trong nháy mắt.

Cố Phong Hoa kinh hoàng, thấp giọng hô: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tiếp đó sắc mặt trắng bệch, một bộ kinh hách vội vàng lui về phía sau, lại loạng choạng suýt ngã. Lạc Ân Ân vội vàng tiến lên đỡ lấy Cố Phong Hoa.

Ánh mắt của những người xung quanh lại nhìn về bên này, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn chưa kịp thu hồi của Chung Uyển Oánh, lại nhìn thấy dáng vẻ chấn kinh run lẩy bẩy của Cố Phong Hoa, tất cả đều lộ vẻ bừng tỉnh. Tiếp đó, ánh mắt nhìn Chung Uyển Oánh đều mang sự khiển trách.

Chung Uyển Oánh cả kinh, vội vàng ra vẻ lo lắng, nói: “Phong Hoa, ngươi không sao chứ? chân của ngươi sao rồi?”

“Ta, ta không sao, khí lực đẩy của ngươi không lớn, ta không sao, thật sự.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Phong Hoa càng thêm tái nhợt, co rúm vào người Lạc Ân Ân. Bộ dạng kinh hoàng hoảng sợ kia tựa như một con thỏ trắng, ai nhìn vào cũng đều phải tan nát cõi lòng. Tốt, những người xung quanh càng nhìn Chung Uyển Oánh bằng ánh mắt càng thêm khiển trách.

Mẹ kiếp, con khốn thối tha này! Chung Uyển Oánh lúc này tức giận đến mức thành cá nóc! Nàng ta đẩy Cố Phong Hoa khi nào? Đẩy khi nào chứ?!

Mập trắng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đây là thao tác bỉ ổi gì vậy?

Lạc Ân Ân nhịn cười, làm mặt lạnh lớn tiếng khiển trách Chung Uyển Oánh: “Chung tiểu thư, trước đó tại cửa phòng ăn ngươi đã ức hϊếp Phong Hoa, bây giờ còn không chịu buông tha nàng sao? Trước đây ngươi còn tự xưng là bạn tốt nhất của Phong Hoa, kết quả các ca ca của Phong Hoa không có ở đây, ngươi lại đối xử với Phong Hoa như vậy. Ngươi thật là được nha.”

Nói xong, không đợi Chung Uyển Oánh lấy lại tinh thần, Lạc Ân Ân đã đỡ Cố Phong Hoa đi, Mập trắng một mặt si ngốc theo sau.

Chung Uyển Oánh đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Cho tới bây giờ, nàng ta luôn giả vờ khiến người ta hộc máu, chưa từng bị người ta hạ bộ. Nhưng vào hôm nay, nàng ta cuối cùng cũng nếm trải được cảm xúc của những người từng bị nàng ta chọc tức rồi.

Không ai nhìn thấy, ở phía xa xa có một đôi mắt đẹp không ngừng nhìn về phía này. Băng lãnh từ lúc mới bắt đầu, đến khi kết thúc mang theo một tia mỉm cười.

Cố Phong Hoa được Lạc Ân Ân đỡ đi xa, Cố Phong Hoa mới chuẩn bị rút tay mình về. Kết quả dùng lực mà không rút về được, nàng quay đầu liền thấy Lạc Ân Ân đang cười rạo rực.

Cố Phong Hoa: “...... Ân Ân, ngươi có phải đã quá nhập vai rồi không, có thể buông ta ra chứ?”

“A a, được được.” Lạc Ân Ân thả tay Cố Phong Hoa ra, cười he he nói, “Ta đang nghĩ tới biểu lộ ăn cứt của Chung Uyển Oánh, cảm thấy buồn cười quá thôi.”

“Vừa mới xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mập trắng như trong mộng mới tỉnh, gấp giọng vấn đạo.

“Mỹ nam à......” Lạc Ân Ân vỗ vỗ bả vai Mập trắng, thấm thía nói, “Đọc nhiều sách vô, ngươi đó, nhất định phải đọc nhiều sách vô nha.”

“Cái gì?” Mập trắng một mặt mờ mịt.

“Của ngươi đây, xem cho kỹ.” Lạc Ân Ân móc ra hai quyển sách, “Đây là Phong Hoa trân tàng, ngươi lặng lẽ đọc, đừng để người khác biết. Đây là không truyền bí tịch đấy.”

“Được.” Mập trắng nghe xong, nhanh chóng tiếp nhận, cẩn thận giấu đi.