"Ấy, chừa chút cho ta chừa chút cho ta với!” Mập trắng Quân Lan Sinh gấp gáp, quơ đũa để hai người thủ hạ lưu tình.
“Mỹ nam, tài nấu nướng của ngươi quả nhiên tuyệt vời.” Sau khi Cố Phong Hoa ăn xong, ưu nhã lau miệng, không tiếc mà khích lệ.
Lạc Ân Ân ở bên cạnh mãnh liệt gật đầu, một trận này thực sự là nàng ăn mau đến mức đưa đầu lưỡi đều cho nuốt mất.
"Đương nhiên, ta cảm thấy trên thời gian này không thể tìm ra mỹ nam tuyệt thế như ta. Nhìn ta ngọc thụ lâm phong, phong độ nhanh nhẹn, cử thế vô song, phong hoa tuyệt đại, tài trí hơn người......” Mập trắng Quân Lan Sinh nghe xong Cố Phong Hoa, đắc ý bắt đầu từ từ thổi lên.
Cố Phong Hoa giật khoé miệng một cái. Không, ta không phải, ta không có khen ngươi cái này, trọng điểm của ngươi không đúng. Ta đang khích lệ trù nghệ của ngươi, chứ không phải khen ngươi là mỹ nam!
Lạc Ân Ân cũng phải trợn mắt, đã gặp người tự luyến nhưng chưa thấy qua kiểu tự luyến này. Một thân thịt mỡ kia của ngươi, trong lòng chính ngươi thật không có một điểm đếm xỉa sao? Rất rõ ràng, Mập trắng không có, một chút cũng không có!
“Chúng ta tới rửa chén cho.” Cố Phong Hoa nói. Mặc dù nói chúng ta tới rửa, nhưng "chúng ta" kỳ thực chỉ có Lạc Ân Ân thôi.
Lạc Ân Ân đương nhiên minh bạch định vị của mình bây giờ, nàng là một đứa vướng víu ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút. Cho nên, lúc Cố Phong Hoa nói xong câu đó, nàng liền sắn tay áo, chịu mệt nhọc ngồi xổm một bên loạt xoạt rửa chén. Biểu hiện càng tốt thì đồ ăn vặt sẽ càng nhiều, nghĩ đến đây, Lạc Ân Ân rửa càng hăng say.
“Đúng rồi, cái này cho ngươi.” Cố Phong Hoa móc ra một quyển sách từ trong vòng trữ vật, rồi đưa cho Mập trắng.
“Đây là cái gì?” Mập trắng nghi ngờ tiếp lấy, sau khi lật hai trang sách, ánh mắt từ lơ đễnh biến thành tỏa sáng, càng trừng càng lớn, nhìn như si như say.
Lạc Ân Ân rửa xong bát đĩa, trở về nhìn thấy Mập trắng đang hớn hở xem sách, nháy mắt hỏi Cố Phong Hoa: “Hắn đang làm gì thế? Sách cấm chúng ta đọc hôm trước hình như có tốt lắm đâu?” Hai mắt bốc lên lục quang, sắc mị mị, thỏa thỏa nhìn "sách cấm".
“Là thực đơn.” Cố Phong Hoa nhìn sang Lạc Ân Ân, đối với việc nàng ấy thỉnh thoảng nói lời kinh người, nàng hình như hơi có sức miễn dịch rồi.
“Thực đơn này ở đâu thế? Rất nhiều món ăn, cách làm ta chưa từng nghe qua cũng chưa từng nhìn thấy.” Mập trắng nâng niu thực đơn trên tay như nhặt được trân bảo, kích động hỏi Cố Phong Hoa.
“Ca ca ta cho ta, còn nhiều lắm, ngươi muốn đều cho ngươi. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là...... Về sau nấu cơm cho chúng ta ăn.” Cố Phong Hoa cười híp mắt nói. Nàng hoàn mỹ bóp mệnh môn của Mập trắng, mưu cầu danh lợi nghiên cứu và nấu nướng các món ăn ngon, siêu cấp thích ăn! Sau khi ăn đồ hắc ám của Lạc Ân Ân, Cố Phong Hoa cảm thấy Mập trắng chính là ánh sáng cuộc đời nàng.
“Còn rất nhiều?!” Mập trắng há to mồm, nước bọt suýt chút nữa chảy ra, liên tục không ngừng oa oa, "Ân nhân, người tốt, mỹ nhân, Phong Hoa ngươi thực sự là người tốt nhất trên thế giới này.”
Đến mức đó sao? Loại người chỉ thích ăn không nấu cơm như Lạc Ân Ân hoàn toàn không hiểu Mập trắng kích động như vậy là vì cái gì.
“Nếu có người tặng tiểu sơn nhiều vàng bạc tài bảo cho ngươi, ngươi kích động không?” Cố Phong Hoa lại dùng ánh mắt yêu mến trí chướng nhìn Lạc Ân Ân, bất quá lần này cũng tốt bụng cấp ra ví dụ.
Lạc Ân Ân lập tức sáng mắt lên, tiếp đó xanh phát sáng.
Cố Phong Hoa lấy ra một cái gương nhỏ, đặt ở trước mặt Lạc Ân Ân. Lạc Ân Ân nhìn biểu tình bản thân trong gương cùng Mập mạp vừa rồi không có sai biệt, lại quay đầu nhìn Mập trắng sắc mặt đỏ ửng, đối với lời ghét bỏ Mập mạp của mình có chút tâm tình phức tạp, trong lòng thế mà quỷ dị hiện lên hai chữ "tri kỷ". Không không không! Ta không phải, ta không có! Lạc Ân Ân dùng sức lắc đầu, đưa ý niệm quỷ dị sáng ngời này ra đầu.
“Đến nỗi cho các ngươi nấu cơm, không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề.” Mập trắng gật đầu như gà con mổ thóc, yêu thích không buông mà sờ sách thực đơn trong tay mình. Hình ảnh trong sách không biết vẽ ra như thế nào, sinh động như thật, để người ta xem xét liền không nhịn được mà thèm ăn nhỏ dãi. Hắn bây giờ liền muốn thử làm món ăn trong này. Nghĩ tới đây, hắn liền sờ tới cái nồi.
"Ấy ấy ấy ấy, bây giờ ăn không vô. Chúng ta hay là trước nghiên cứu con đường một chút đi.” Cố Phong Hoa liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của Mập trắng, nhanh chóng ngăn hắn lại.
Tiếp đó, ba người ngồi cùng một chỗ, bắt đầu nghiên cứu con đường, chế định mục tiêu phía dưới.
“Nghe nói nơi này có rất nhiều dược thảo đắt tiền, ở đây thì có khoáng thạch, địa phương này thì có quánh thạch, mà những quáng thạch này là tài liệu luyện chế vũ khí khá tốt. Chúng ta đi nơi nào?” Mập trắng lấy ra một tấm bản đồ, dấu hiệu trên địa đồ chỉ ba địa phương, muốn lấy thật tốt thành tích thì đương nhiên phải bốc điểm hiểm rồi.
“Thứ nhất cùng cái thứ ba cách nhau không xa, chúng ta đều đi.” Cố Phong Hoa đề nghị, “Quan trọng nhất là người có thể đi tới những địa phương này, thực lực chắc hẳn không kém. Những người này sẽ chỉ là loại cướp đoạt minh bài người khác, mà không phải loại bị đánh cướp kia. Chúng ta liền vì dân trừ hại, phản ăn cướp.” Nói xong lời cuối cùng, Cố Phong Hoa quả thực là lẽ thẳng khí hùng.
Có thể nói ăn cướp thành thanh tân thoát tục, Cố Phong Hoa là người đầu tiên. Lạc Ân Ân cùng Mập trắng đồng thời chửi bậy trong lòng.
“Đồng ý.” Bất quá, Lạc Ân Ân rất đồng ý loại thuyết pháp này, gật đầu một cái.
“Cứ quyết định vậy đi. Mỗi lần tân sinh rèn luyện, nghe nói người đứng đầu đều được ban thưởng thần bí, không biết lần này là cái gì. Thực sự chờ mong.” Mập trắng xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng, tựa hồ người đứng đầu đã là hắn vậy.
"Ừ, trên đường thuận tiện nhổ lông một chút. Đứng đầu bảng sẽ không thành vấn đề.” Cố Phong Hoa cũng cảm thấy, tên đầu bảng hẳn là bọn họ.
Lạc Ân Ân chớp mắt, là ai cho hai người này sự tự tin mạnh mẽ như vậy chứ? Tuy trong lòng chửi bậy như thế, nhưng Lạc Ân Ân cũng một dạng mê chi tự tin, tên đầu bảng lần này trừ bọn họ ra thì không thể là ai khác được.
“Nhổ lông?” Mập trắng lần đầu tiên nghe tới từ này, nghi hoặc không thôi.
“Lần sau ngươi sẽ biết.” Lạc Ân Ân sát chưởng xoa tay, đối với chuyện nhổ lông tựa hồ rất yêu thích, mơ hồ có xu thế ghiền rồi.
Con đường sau đó trình, Mập trắng cuối cùng cũng biết nhổ lông là gì. Hơn nữa, so với hắn, Lạc Ân Ân nhanh chóng yêu thích vận động này hơn.
"Kẻ thù của ngươi cũng thật nhiều.” Động tác lột túi đeo lưng của Mập trắng đã vô cùng thuần thục, đây là nhóm thứ tư tới đối phó bọn hắn. Không, nói đúng hơn là tới đối phó Cố Phong Hoa.
Lột xong bao đồ, Mập trắng bắt đầu cùng Cố Phong Hoa và Lạc Ân Ân thanh lý đồ vật trong túi đeo lưng, có ai dùng liền ai lấy đi, tiếp đó những thứ đáng giá đều thống nhất giao cho Cố Phong Hoa, về sau lại phân phối. Nguyên nhân là vòng tay trữ vật của Cố Phong Hoa rất lớn, có thể chứa nhiều.
“Người này hình như khá quen?” Mập trắng đứng trước mặt một người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào mặt của người kia, nghi ngờ nói.
“Ngươi đây cũng nhìn ra?” Lạc Ân Ân lại gần, nhìn người bị đánh thành đầu heo trước mắt, rất là kinh ngạc hỏi.