Chương 11: Ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng

“Không, không sao.” Thiếu niên vừa trắng vừa mập nở nụ cười ôn hoà với thiếu nữ tú mỹ trước mặt, “Tạ ơn cô nương đã xuất thủ tương trợ. Bất quá, cô nương, ngươi có thể lặp lại câu ngươi mới nói vừa rồi không?”

“Ngươi không sao chứ?” Cố Phong Hoa sững sờ, nhưng vẫn phối hợp lặp lại câu.

“Không không, không phải câu này.” Mập trắng hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, phủ định.

“Những người này đơn giản vô sỉ cực điểm, thế mà ăn cướp công khai.” Cố Phong Hoa chớp mắt, lặp lại câu kế.

"Không phải câu này luôn.” Mập trắng lắc đầu, ánh mắt đang nhìn Cố Phong Hoa ngày càng cấp thiết.

“Chúng ta đương nhiên muốn giúp vị tiểu ca anh tuấn kia rồi.” Cố Phong Hoa bỗng nhiên phúc lâm tâm chí, mặt đen lên lặp lại câu này.

“Đúng đúng, trọng điểm là năm chữ cuối cùng.” Mập trắng cao hứng trở lại.

Có chút hối hận cứu người, làm sao bây giờ? Khoé miệng Cố Phong Hoa hơi run run.

Lúc này, Tiện Tiện đã treo ba người kia lên đánh toàn bộ, ba người nằm trên mặt đất hữu khí vô lực rên thống khổ. Tiếp đó, Lạc Ân Ân tiến lên bắt đầu nhổ lông, động tác lột túi đeo lưng còn chưa nhuần nhuyễn lắm. Nhưng mà không sao, Lạc Ân Ân động viên trong lòng, về sau chính mình sẽ càng thêm thuần thục.

“Đó là đồ ăn ngươi nấu sao? Để báo đáp lại, mời chúng ta ăn cơm được chứ?” Ánh mắt của Cố Phong Hoa trôi từ hướng Mập trắng tới đống lửa phía sau, rất thẳng thắng nói.

“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.” Mập trắng quay người đi về trướng bồng của mình, "Đồ ăn của ta mới làm xong, mấy thằng trứng vịt muối lại muốn cướp ta......”

“Trứng vịt muối? Vì sao lại gọi mấy người này là trứng vịt muối thế? Tên của bọn hắn thật kỳ quái.” Lạc Ân Ân cầm mấy cái bao đồ lên, nghi ngờ hỏi.

Cái này không chỉ Cố Phong Hoa, Mập trắng cũng dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn Lạc Ân Ân.

Sau đó......

“Ha ha, thì ra là thế sao? Ngươi không thích trứng vịt muối nên liền xưng mấy người này là trứng vịt muối luôn.” Lạc Ân Ân nhăm nhăm đồ ăn thơm ngon, không thèm để ý đến hai người đang dùng ánh mắt khi dể nàng.

Sau khi ba người ngồi xuống tự giới thiệu bản thân, trò chuyện gϊếŧ thì giờ, Lạc Ân Ân mới biết rằng trứng vịt muối không phải tên của ba người kia, là xưng hô Mập trắng gọi mấy thứ hoặc mấy người mà hắn không thích. Mập trắng tên là Quân Lan Sinh, ngoại hình vừa trắng vừa béo, trông rất làm vui. Cũng là tân sinh Lăng Thiên Học Viện, thực lực chắc hẳn không kém. Ít nhất là khi đối đầu với ba người kia, hắn cũng có thể giải quyết đối phương mà không cần Cố Phong Hoa hỗ trợ. Và am hiểu trù nghệ! Hoạch trọng điểm, am hiểu trù nghệ!

Sau khi Cố Phong Hoa ăn qua đồ ăn mà Mập trắng nấu, trong lòng liền kiên định ý nghĩ bắt cóc hắn xem như đội hữu.

“Nguyên lai ngươi chính là Cố Phong Hoa đại danh đỉnh đỉnh kia.” Mập trắng Quân Lan Sinh nhéo nhéo nọng cằm của mình, trừng to mắt nhìn Cố Phong Hoa, gật gù đắc ý nói, “Thực sự nghe danh không bằng mắt thấy. Không ngờ ngươi lại có một gốc Yêu thực, hơn nữa Yêu thực này còn rất lợi hại.”

"Hả? Ngươi nghe được thứ gì?” Lạc Ân Ân đầy miệng thịt nướng, tò mò hỏi. Nàng không phải nhân sĩ kinh thành, thời gian tới kinh thành không nhiều nên không có nghe nói về chuyện của Cố Phong Hoa.

"Đúng rồi, minh bài này cho ngươi.” Cố Phong Hoa đưa minh bài Lạc Ân Ân mới nhổ lông vừa rồi cho Mập trắng, dù sao cho dù các nàng không xuất thủ giúp Mập trắng, Mập trắng cuối cùng cũng có thể giải quyết ba người kia, chỉ là phải tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi.

Mập trắng không có nhận minh bài Cố Phong Hoa đưa tới, mà là khoát tay ra hiệu Cố Phong Hoa thu lại, hì hì cười: “Những thứ này không quan trọng. Quan trọng là... ta muốn cùng các ngươi kết đội đồng hành. Cho nên, về sau chúng ta thu hoạch minh bài đều để Cố Phong Hoa bảo quản đi.”

Hả? Lời này lại bị người đoạt trước tiên. Cố Phong Hoa khẽ giật mình, bất quá lời này lại hợp ý nàng. Nàng vốn muốn bắt cóc Mập trắng trù nghệ cực kỳ tốt này, không ngờ đối phương nói cùng các nàng tổ đội trước. Chỉ có điều, nguyên nhân nào đã nhanh chóng thúc đẩy Mập trắng đơn giản đưa ra quyết định như vậy chứ? Sẽ không sợ các nàng có dụng ý khó dò, đâm lưng hắn một đao, cướp minh bài hắn sao?

Dường như nhìn ra ý tứ trong mắt Cố Phong Hoa, Mập trắng đầu tiên là tự luyến sửa sang tóc trên trán của mình rồi lắc đầu, làm một động tác hắn tự nhận là tiêu sái, tán thưởng Cố Phong Hoa: “Dù sao, có người biết thưởng thức đồ ăn giống như ngươi không thường gặp. Mà loại người biết thưởng thức đồ ăn sao có thể là người xấu đây? Ta rất tin tưởng các ngươi, cho nên chúng ta cùng nhau tổ đội đi.”

Cố Phong Hoa biểu lộ một lời khó nói hết. Lạc Ân Ân thì há to mồm, một bộ không thể tin. Lại còn có chuyện... tặng thẻ người tốt sao? Cách nhiều năm sau, Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân vẫn luôn không quên tràng diện lần đầu gặp mặt bạn tốt Mập trắng Quân Lan Sinh mà các nàng cả đời này có thể giao phó sau lưng.

Lần này, tiểu đội Cố Phong Hoa có ba người. Hai ngày kế tiếp, hành trình có Mập trắng Quân Lan Sinh gia nhập, Cố Phong Hoa cảm thấy bầu trời càng sáng sủa, bông hoa càng thơm tho.

“Buổi trưa hôm nay muốn ăn cái gì?” Hôm nay lại đến giữa trưa, Mập trắng Quân Lan Sinh mở miệng hỏi.

“Ta muốn ăn lẩu xuyến oa*.” Cố Phong Hoa bắt đầu chọn món.

*lẩu xuyến oa là một món lẩu gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm.

Lạc Ân Ân trực tiếp nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào Mập trắng Quân Lan Sinh, nhìn đến mức hắn một hồi ác hàn, ánh mắt muốn hắn làm lẩu xuyến oa thật khiến người ta run rẩy trong lòng. Hai ngày này ở chung, Quân Lan Sinh ngược lại biết đến thuộc tính của Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân. Hai người này cũng là người ăn hàng, bất quá, một người là ăn hàng cao cấp, một người là ăn hàng cấp thấp.

Ăn hàng cao cấp là gì? Chính là loại truy cầu cả sắc hương vị, truy cầu hưởng thụ, rất kén chọn như Cố Phong Hoa. Mà Lạc Ân Ân được Quân Lan Sinh định nghĩa là ăn hàng cấp thấp là bởi vì món ngon nào nàng cũng ăn, đặc biệt là thịt, mặc kệ bề ngoài dễ nhìn hay không, chỉ cần trông có thể ăn, nàng đều muốn thử xem.

Tỉ như bây giờ, ăn lẩu xuyến oa, Cố Phong Hoa lấy ra cái nồi lò bát đũa tuyệt đẹp cùng lửa than thượng hạng, thúc giục Quân Lan Sinh đi làm lẩu xuyến. Sau đó dọn ra chỗ ngồi khắc hoa tinh mỹ hơn, thi thi nhiên ngồi xuống chờ đợi ăn lẩu xuyến. Mà Lạc Ân Ân là loại chỉ cần cấp cho cái bát liền có thể đứng ăn. Vậy nên, Quân Lan Sinh phân chia hai người này là ăn hàng cao cấp cùng ăn hàng cấp thấp. Hai người đều yêu mỹ thực, chỉ là biểu hiện cụ thể không giống nhau thôi.

Để Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân có chút kinh ngạc là Quân Lan Sinh cũng có một giới chỉ không gian, mà không gian trong giới chỉ của hắn trang bị nhiều nhất là đủ loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị, cùng với nhiều loại đồ làm bếp. Quân Lan Sinh cũng là người ăn hàng, hơn nữa còn là một người ăn hàng thích nấu nướng, nếu không thì một thân thịt của hắn từ đâu mà tới? Đều là nếm ra.

Thơm nồng canh thực chất, thịt thật mỏng, rau xanh tươi mới, đồ chấm hương thuần, Cố Phong Hoa giơ đũa, thích ý ăn, động tác ưu nhã nhưng tốc độ không chậm. Lạc Ân Ân tốc độ càng nhanh hơn, đũa bay múa, ăn đến mặt mày hớn hở.