Chương 47: Con chó trí nhớ kém

Sáng sớm.

Hách Liên Diễm cọ cọ trong ngực Kiều Vũ Huyền, mở to mắt đối diện với gương mặt tươi cười trêu ghẹo của chủ nhân nhà mình, Hách Liên Diễm ngốc một cái chớp mắt mới phản ứng lại mình đang ở đâu, đỏ mặt bò dậy quỳ thẳng: "A Diễm dậy muộn, thỉnh chủ nhân trách phạt."

Kiều Vũ Huyền duỗi tay chỉ chỉ giữa hai chân mình, Hách Liên Diễm hiểu ý bò tiến đến, cúi đầu ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của chủ nhân. Kiều Vũ Huyền hưởng thụ thưởng thức cái đầu nhỏ giữa háng, nghĩ đến hôm qua đã đánh vật nhỏ này có chút tàn nhẫn, liền duỗi chân đá đá ©ôи ŧɧịt̠ đang dần ngẩng đầu giữa hai chân Hách Liên Diễm: "Nơi này còn đau không, cẩn thận liếʍ cho gia, hầu hạ tốt, hôm nay gia sẽ thưởng cho ngươi bắn một lần."

Vốn tưởng rằng sau khi nghe thấy, tiểu nô ɭệ sẽ sẽ kích động tạ ơn, không nghĩ đến sắc mặt vừa rồi còn hồng hào Hách Liên Diễm nháy đã trắng bệch.

"Sao vậy? Không muốn bắn?" Kiều Vũ Huyền buồn bực nói.

Hách Liên Diễm nghe vậy phun ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng ra, run run rẩy rẩy quỳ một bên, do dự một lát liền đột nhiên dập đầu nói: "A Diễm đáng chết, cầu chủ nhân phạt nặng."

Kiều Vũ Huyền cau mày nhìn tiểu nô ɭệ đang run bần bật, "Ngươi lại giấu gia làm cái gì? Tự bắn?"

Hách Liên Diễm gật gật đầu, lại lắc đầu, dập đầu càng thấp, nước mắt liên tục chảy ra khỏi hốc mắt: "Lúc trước A Diễm cho rằng chủ nhân là bởi vì nô ɭệ chơi nữ nhân mới tức giận rời đi, cho nên... cho nên đã tìm... nữ nhân bắn... A!"

Kiều Vũ Huyền một phen túm chặt tóc Hách Liên Diễm, trầm thấp nói: "Nữ nhân? Ngươi còn dám trốn gia chơi nữ nhân?!"

"Hạ Nô... Hạ Nô..." Hách Liên Diễm liên tục dập đầu.

Kiều Vũ Huyền giơ tay quăng một bạt tai qua: "Đồ đê tiện!"

Hách Liên Diễm ổn định thân thể bị đánh ngã, vội vàng đưa mặt đến trong tầm tay Kiều Vũ Huyền, thuận tiện cho chủ nhân lại lần nữa quất đánh.

Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ tay khuôn mặt bên tay, ngữ khí âm lãnh nói: "Xem ra lần trước phạt quá nhẹ, thật đúng là một con chó trí nhớ kém!"

"Chủ nhân... Chủ nhân, Hạ Nô sai rồi..." Nghĩ đến lần trước sau khi bị chủ nhân trách phạt, gần nửa tháng hắn liền đau như sắp chết, càng thêm sợ hãi.

Nhìn tiểu nô ɭệ sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, Kiều Vũ Huyền biết lần trước đã đánh hắn quá tàn nhẫn: "Biết sai? Biết sai sao ngươi còn dám chơi nữ nhân?"

"Ô ô... Chủ nhân, Hạ Nô biết sai rồi." Hách Liên Diễm nghẹn ngào xin tha nói.

Kiều Vũ Huyền lấy một cành hoa từ trong bình hoa chỗ đầu giường, chọc chọc dưới háng Hách Liên Diễm nói: "Tới đây, vuốt cho cứng lên!"

Hách Liên Diễm biết chính mình đã phạm vào tối kỵ của chủ nhân, không dám do dự, lập tức hai chân ra ngồi quỳ, đôi tay duỗi đến giữa háng mình, bắt đầu xoa nắn đống thịt mềm kia...

"Ưm a a..." Dưới ánh mắt trào phúng của Kiều Vũ Huyền, đoàn thịt mềm kia tức khắc phồng to, thẳng tắp đứng lên.

"Bệ hạ thật đúng là quá dâʍ đãиɠ, nhanh như vậy đã cứng." Kiều Vũ Huyền duỗi tay búng búng chỗ kia, sau đó ném cành hoa trong tay qua nói: "Cắm vào đi."

Hách Liên Diễm run run rẩy rẩy nhặt cành hoa lên, nhắm ngay lỗ đái khẽ nhếch tìm kiếm, mặt ngoài cành hoa thô ráp, so sánh với cây gậy bịt lỗ đái trơn nhẵn càng có thể mang đến cho người ta thống khổ, Hách Liên Diễm thọc vài lần vẫn chưa thể cắm vào, ngược lại ©ôи ŧɧịt̠ giữa háng bởi vì đau đớn mẫn cảm mà biến mềm, "Chủ nhân... Hạ Nô chen vào không lọt."

Kiều Vũ Huyền mặt không biểu tình đoạt cành hoa qua, không chút lưu tình cắm thẳng vào.

"A a a..." Cành khô thô ráp cọ xát thịt mềm bên trong niệu đạo, nóng rát đau đớn làm Hách Liên Diễm cuộn tròn thân thể.

Không màng tiếng kêu thảm thiết bên tai, Kiều Vũ Huyền vẫn luôn cắm cành hoa vào chỗ sâu nhất, chỉ chừa một đóa hoa ở bên ngoài lỗ đái, nhìn Hách Liên Diễm khóc thê thảm: "Thứ đồ trí nhớ kém, cứ cắm đóa hoa này suốt cho gia, sau này trừ bỏ lúc bài tiết, niệu đạo của ngươi luôn cần phải bịt lại!"

"A a... Hạ Nô nhớ kỹ rồi, chủ nhân."

"Thêm nữa, bứt sạch đống lông ©ôи ŧɧịt̠ chướng mắt này đi cho gia, gia muốn nhìn xem, một ©ôи ŧɧịt̠ không có lông, sau này dám không biết xấu hổ chơi người khác không!" Kiều Vũ Huyền dùng chân nghiền nghiền rừng rậm của Hách Liên Diễm.

"Không... Chủ nhân tha nô ɭệ, chủ nhân..."

"Bứt!" Kiều Vũ Huyền đột nhiên đá một cú.

"...Dạ" Hách Liên Diễm ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, duỗi tay nắm đám lông ©ôи ŧɧịt̠ của mình âm mao, hung hăng dùng sức bứt xuống xả... Rất nhanh toàn bộ hạ thể đã trở nên sưng đỏ nóng lên, thậm chí vài chỗ bị bứt quá tàn nhẫn còn chảy ra một ít tơ máu...

Hách Liên Diễm đau đến sắc mặt trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen, cho đến khi dưới hạ thể đã không còn một cọng lông nào mới dám buông tay ra, hướng ©ôи ŧɧịt̠ xấu hổ không có lông về phía chủ nhân, thấp giọng nức nở nói: "Thỉnh chủ nhân kiểm tra."

Kiều Vũ Huyền duỗi tay sờ sờ hạ thể trụi lủi của hắn, vừa lòng cười cười, "Lần này tạm tha cho ngươi, nếu còn dám tùy tiện thao nữ nhân, gia sẽ trực tiếp chơi ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện của ngươi tới ra hoa!"

Hách Liên Diễm chịu đựng hạ thể đau nhức, liên tục lắc đầu: "Hạ Nô không dám, không dám, tạ chủ nhân giáo huấn."