Chương 46: Trừng phạt làm lành

Nhìn cửa phòng đã đóng lại, Kiều Vũ Huyền đi tới phía trước túm chặt tóc Hách Liên Diễm, xốc quần áo lên, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đã nghẹn đến mức tràn ra chất nhầy, một hơi hung hăng ȶᏂασ vào trong miệng Hách Liên Diễm, trên ©ôи ŧɧịt̠ lớn dữ tợn nổi lên từng sợi gân xanh, tỏa ra một cổ mùi tanh nồng nặc của tϊиɧ ɖϊ©h͙...

Hách Liên Diễm bị bắt nâng cằm lên, hắn biết chính mình nên lấy lòng, di chuyển đầu lưỡi liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ của chủ nhân, nhưng vừa rồi hắn đánh quá dùng sức, cái miệng chết lặng cứng đờ, căn bản không nghe sai sử...

Mà tâm trạng của Kiều Vũ Huyền vốn không tốt, lại không cảm giác được người dưới háng hầu hạ, khuôn mặt càng thêm âm trầm: "Đồ đê tiện! Dùng đầu lưỡi liếʍ cho gia, mới một tháng không hầu hạ nam nhân, ngay cả mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cũng không biết?!" Kiều Vũ Huyền nắm ©ôи ŧɧịt̠ lớn, giống như quất roi mà quất từng cái lên trên mặt Hách Liên Diễm trên mặt, trong đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhè nhẹ tràn ra dịch nhầy, rất nhanh đã cọ đầy mặt hắn...

"Ô ô... A... Ưʍ..." Nhìn Hách Liên Diễm đang chật vật phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng mình, Kiều Vũ Huyền một cởϊ qυầи lót hắn ra, nắm ©ôи ŧɧịt̠ lớn đột nhiên ȶᏂασ vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm, bụng nhỏ dùng sức... Nướ© ŧıểυ theo mã mắt bắn vào trong trực tràng, cách cái bụng vẫn có thể nghe được tiếng phun ra, nướ© ŧıểυ nóng rực tàn nhẫn bắn vào trong thành ruột yếu ớt của Hách Liên Diễm.

Sau khi phát tiết, Kiều Vũ Huyền đẩy hai chân Hách Liên Diễm ra, cúi đầu một bên sửa sang lại quần áo của mình, một bên nói với Hách Liên Diễm đang nằm trong nướ© ŧıểυ: "Chu mông lên! Bẻ c̠úc̠ Ꮒσα ra."

Hách Liên Diễm nghe vậy, tay chân run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, đưa lưng về phía Kiều Vũ Huyền quỳ thẳng, đôi tay mông mình ra... Lời nói thỉnh tội còn chưa kịp nói, đã bị Kiều Vũ Huyền dùng một chân đá vào giữa háng

"A a... A!" Trước mắt Hách Liên Diễm tối sầm, đau đến khuôn mặt trắng bệch...

"Quỳ thẳng!" Kiều Vũ Huyền tức giận nói.

Hách Liên Diễm đau đớn, nước mắt liều mạng ra chảy ra bên ngoài, cắn răng một lần nữa quỳ thẳng lên, bẻ kẽ mông... Lại là một cái đạp hung ác!

Hách Liên Diễm nỗ lực ổn định cơ thể, đôi tay hung hăng bóp chặt hai bên mông thịt, để cho mỗi một cú đá của Kiều Vũ Huyền đều có thể ổn chuẩn tàn nhẫn đá vào trên c̠úc̠ Ꮒσα hắn, nóng rát đau đớn quay cuồng nảy lên, c̠úc̠ Ꮒσα giống như là bị vô số nam nhân hung ác đυ. ȶᏂασ... Không! Cái này còn khó có thể chịu đựng hơn nhiều so với việc bị đυ....

"Chủ nhân... Nô ɭệ biết sai rồi... Biết sai rồi, đừng đạp, tha cho nô ɭệ đi... a a a!" Sau một lúc lâu, Hách Liên Diễm rốt cuộc không duy trì được tư thế quỳ, nằm liệt trên mặt đất cuộn tròn thân thể liều mạng xin tha.

Nhìn Hách Liên Diễm nằm dưới chân khóc đến tê tâm liệt phế, lửa giận đã kiềm nén mấy ngày nay của Kiều Vũ Huyền cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, y ngồi xổm xuống túm chặt tóc của hắn, cười lạnh nói: "Gọi Kiều công tử rất vui vẻ có phải hay không? Gia chủ hỏi chuyện không biết trả lời có phải hay không? Một khi đã như vậy, gia phải dạy dỗ cho tốt hai cái miệng nhỏ này của ngươi!"

"A a... Dạ, tạ chủ nhân dạy dỗ." Hách Liên Diễm đỏ mắt nói.

"Ngoan..." Kiều Vũ Huyền buông cái tay đang nắm tóc Hách Liên Diễm ra, nhìn lại tiểu nô ɭệ bị mình đánh đến vết thương đầy người, nhẹ nhàng nhíu mày. Rõ ràng đã nói là sẽ không tổn thương hắn, y sờ sờ c̠úc̠ Ꮒσα đổ máu của hắn, nhẹ giọng nói: "Quỳ im, tách c̠úc̠ Ꮒσα ra."

Kiều Vũ Huyền lấy một hộp thuốc trị thương từ trong ngăn tủ, dùng tay moi một ít, nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương của hắn. Kiều Vũ Huyền vuốt vuốt lỗ nhỏ đã bị mình đá xanh tím, đau lòng cúi đầu thổi thổi: "Thực xin lỗi... A Diễm."

Cảm nhận được động tác ôn nhu của người phía sau, cái mũi Hách Liên Diễm chua xót, ủy khuất nức nở, nhẹ giọng nỉ non: "Chủ nhân..."

Kiều Vũ Huyền rốt cuộc nhịn không được, một tay kéo người vào trong l*иg ngực, gắt gao ôm hắn, hai người ai cũng không nói lời nào...

Cho đến khi bầu trời đã hoàn toàn tối xuống, Kiều Vũ Huyền mới lặng lẽ móc ra một khối ấm ngọc từ trong tay áo, nương bóng đêm che dấu khuôn mặt đỏ hồng: "A Diễm, ngươi là thiên tử, thiên hạ đều là của ngươi... Ta không biết có thể đưa cho ngươi cái gì, nhưng khối ấm ngọc này là lúc mẫu thân ta qua đời để lại cho con dâu, ngươi có bằng lòng nhận hay không..."

"Chủ nhân...?!" Hách Liên Diễm kinh ngạc. Chủ nhân đây là đang... Thổ lộ?

"A Diễm, tính tình của ta luôn vui buồn thất thường, chuyện trên giường càng thêm thô bạo, du͙© vọиɠ chiếm hữu và khống chế lại cao, còn luôn đánh chửi lăng nhục với ngươi... Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn cùng ta ở bên nhau hay không..."

"Muốn!" Hách Liên Diễm đoạt lời nói, giơ tay cướp đi ấm ngọc trong lòng bàn tay Kiều Vũ Huyền.

Nhìn tiểu nô ɭệ giống như sợ mình đổi ý, Kiều Vũ Huyền cười cười ôm chầm hắn, hôn một cái thật sâu trên môi hắn: "A Diễm, về sau... Không được rời khỏi ta, càng không được không để ý tới ta!"

Hách Liên Diễm nghe vậy đẩy Kiều Vũ Huyền ra, vuốt vuốt ấm ngọc trên tay, tủi thân nói: "Rõ ràng là chủ nhân rời khỏi A Diễm trước..."

Kiều Vũ Huyền nghi hoặc chớp chớp mắt, "Gia rời khỏi ngươi lúc nào?"

Hách Liên Diễm trừng mắt: "Vậy tại sao chủ nhân lại về Nam Dương? Không phải bởi vì tức giận sao?"

Kiều Vũ Huyền nhíu chặt mày: "Tức giận? Ngươi cho rằng gia về Nam Dương là bởi vì tức giận?... Cho nên ngươi không để ý tới gia... Cho rằng gia không cần ngươi?"

Hách Liên Diễm nằm ở trong ngực Kiều Vũ Huyền, đương nhiên gật gật đầu: "Chẳng lẽ chủ nhân không phải là bởi vì nô ɭệ để cho Nguyệt quý nhân hầu hạ nên mới tức giận về Nam Dương sao?"

Kiều Vũ Huyền rốt cuộc nhịn không được trợn trắng mắt: "Mỗi ngày trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy!" Thầm than chính mình thật đúng là oan uổng tận trời, trách không được vật nhỏ này mấy ngày trước đây không chịu gặp mình, thở dài một hơi bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi không thấy lá thư ta để lại cho ngươi sao?"

Hách Liên Diễm chớp chớp mắt to, ngốc manh hỏi: "Thư? Thư nào?"

Kiều Vũ Huyền thật sự nhịn không được tát lên mông nhỏ của tiểu nô ɭệ một cái, cố ý xụ mặt nói: "Cho nên bệ hạ đây là cái gì cũng chưa điều tra, đã trực tiếp định tội cho thảo dân?"

"A!" Hách Liên Diễm che lại cái mông nhỏ chồng chất vết thương của mình, chột dạ cúi đầu, bây giờ nhớ lại ngày đó Tiểu Hạ Tử giống như... giống như... là cầm một phong thư tiến vào...

"Hừ!" Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm chột dạ, hừ lạnh một tiếng, bế hắn lên nằm trên giường nói: "Nghĩ ra rồi?"

Hách Liên Diễm cọ cọ trong l*иg ngực chủ nhân nhà mình, đột nhiên nói: "A không đúng! Nếu chủ nhân không tức giận vậy ngài chạy về Nam Dương làm gì?"

"Ngươi không biết? Tào đại nhân không phải đã nói với ngươi rồi sao?" Kiều Vũ Huyền nghi hoặc nhìn bộ dáng không chút cảm kích của Hách Liên Diễm.

Hách Liên Diễm nâng đầu lên, lộ ra cái đầu bị cọ lộn xộn giống như là tổ chim hỏi: "Tào Lộc Dương? Chuyện này thì có quan hệ gì với ông ấy?"

Kiều Vũ Huyền tức muốn chết, xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau, tiểu nô ɭệ này căn bản cái gì cũng không biết...

"Tào đại nhân không bẩm báo cho người về tình hình gần đây của Nam Dương sao?"

"Có nói rồi, nhưng mà việc này thì liên quan gì đến chuyện chủ nhân về Nam Dương?" Hách Liên Diễm vẫn chưa hiểu rõ.

Kiều Vũ Huyền dù bận vẫn ung dung quét mắt nhìn hắn một cái: "Ông ấy nói với ngươi cái gì?"

"...Chỉ nói gần đây Nam Dương niêm phong một mớ binh khí."

"Sau đó thì sao?"

"Không... Không sau đó."

Kiều Vũ Huyền thở dài: "Bị niêm phong chính là Kiều thị, số binh khí này là lục soát được từ trên thương thuyền của Kiều gia."

"..." Hách Liên Diễm phản ứng trong chốc lát: "Cho nên... Chủ nhân bởi vì có việc nên mới trở về?"

"Đúng vậy!" Kiều Vũ Huyền nhịn không cốc đầu tiểu nô ɭệ một cái: "Gần đây gia sắp mệt chết rồi, nghe nói ngươi tới Nam Dương liền lập tức đi tìm ngươi, nhưng ngươi khen ngược, còn dám không để ý tới gia!"

Xoa xoa chỗ bị đánh, Hách Liên Diễm hơi chột dạ lẩm bẩm nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách ta mà, là ngài không... A!"

Kiều Vũ Huyền nghe vậy lập tức tàn nhẫn tát thêm một cái lên cánh mông sưng đỏ của hắn: "Còn dám trách gia? Là ai không đọc thư?"

"Ưʍ... Đó... Đó đều là do Tiểu Hạ Tử, trở về liền chém hắn!" Hách Liên Diễm ôm mông nhỏ của minh, rầm rì nói.

Nhìn tiểu nô ɭệ có chết cũng không thừa nhận, Kiều Vũ Huyền sủng nịch lắc đầu: "Được được được, đều là do Tiểu Hạ Tử, mau ngủ đi, Hoàng đế bệ hạ của ta." Y duỗi tay kéo chăn qua đắp lên cho hắn, đau lòng sờ sờ quầng thâm dưới mắt hắn, nói vậy gần đây chắc chắn hắn cũng không được nghỉ ngơi tốt...