Chương 48: Gọi cha

"Đừng chỉ ăn cháo, đây... Cái này ăn ngon." Kiều Vũ Huyền gắp một khối bánh củ sen cắn một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi, sau đó mới nhét vào trong miệng Hách Liên Diễm.

Hách Liên Diễm ngoan ngoãn hé miệng ngậm lấy miếng bánh mà chủ nhân đút cho mình. Mặt đau, c̠úc̠ Ꮒσα đau, niệu đạo đau, chỗ xương mu bị bứt lông càng đau...Hắn tủi thân ngồi ở trên ghế mềm máy móc nhấm nuốt.

Kiều Vũ Huyền nhìn khuôn mặt của tiểu nô ɭệ, giống như một con hamster nhỏ bị khinh bỉ, y nhịn không được dựa sát lại "bẹp" một cái hôn lên mặt hắn.

"Kiều! Vũ! Huyền!" Cha Kiều ngồi ở đối diện hai người rốt cuộc nhịn không được gầm nhẹ: "Muốn hôn thì trở về phòng rồi hôn!"

Kiều Vũ Huyền nhướng mày, thấp giọng nói thầm: "Phi lễ chớ nhìn."

Cha Kiều nghe vậy tức giận thổi thổi râu: "Trước công chúng mà cũng không biết chú ý một chút!"

Kiều Vũ Huyền thong thả ung dung gắp một khối bánh hạt sen, quét mắt chung quanh: "Vâng, trước công chúng... Cha, con và A Diễm."

Cha Kiều : "..."

Kiều Vũ Huyền nuốt bánh hạt sen trong miệng xuống. Ừm, mùi vị cũng không tồi, hắn lại đưa nửa khối bánh còn thừa cho tiểu nô ɭệ đang gào khóc đòi ăn bên cạnh, lại nhìn lão cha đang trừng mắt thổi râu nói: "Nhưng trước công chúng thì đã sao? Tự mình đút nương tử ăn thì có gì phạm pháp?" Nói xong lại quay đầu nhìn Hách Liên Diễm chứng thực: "Luật pháp của Hách Liên có điều này không?"

Hách Liên Diễm đang phồng miệng liều mạng nhấm nuốt, trừng đôi mắt to ngập nước, khẳng định lắc đầu, hắn cũng không biết... Nhưng mà không quan hệ, nếu có thì lập tức sửa lại!

Kiều Vũ Huyền vừa lòng vỗ vỗ đầu tiểu nô ɭệ: "Ngoan, ăn thêm một miếng."

Cha Kiều: "..."

Từ từ... Không đúng!

"Nương tử? Con nói cái gì? Sao ta lại không biết?"

Kiều Vũ Huyền nghe vậy buông đũa, cầm tay của Hách Liên Diễm qua đặt lên bàn tay mình, giơ lên nghiêm mặt nói: "Chính thức giới thiệu một chút, Hách Liên Diễm, người kinh thành, thê tử của ta, thê tử duy nhất đời này!" Sau đó quay đầu nhìn Hách Liên Diễm nói: "Nào, cha ta tên Kiều Thanh Vân, gọi cha".

"Ừ."

Kiều Vũ Huyền: "...A Diễm? Ngươi dám chiếm tiện nghi của gia sao?!"* Giơ tay tát lên cái mông nhỏ của hắn một cái.

(*): Ở đây có thể hiểu là KVH bảo HLD gọi cha Kiều là "cha", nhưng HLD lại đáp là "Ừ", có nghĩa là KVH gọi "cha", HLD đáp lời. Suy ra HLD là cha KVH.

Mình giải thích có chút rối, không biết mng có hiểu được không? :))))

"A... Cha!" Hách Liên Diễm xoa xoa mông nhỏ đứng dậy kêu lên, hắn không phải cố ý. Lần đầu tiên được chủ nhân giới thiệu cho người khác, hắn chỉ là không kịp phản ứng thôi mà.

"Ừ." Cha Kiều cũng ngơ ngác đáp lời, sau một lúc lâu mới cau mày nghi hoặc nói: "Ngươi họ Hách Liên? Hách Liên... Không phải là quốc họ sao?"

Hách Liên Diễm nghe vậy nói: "Đúng vậy. Phụ... Phụ thân, Lăng Diễm là ta dùng tên giả, họ Lăng là họ bên nhà ngoại của ta."

Cha Kiều đột nhiên nuốt nuốt nước miếng, con dâu luôn bị đứa con nhà mình bắt nạt này giống như là có bối cảnh rất lớn thì phải, ông ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy... Khụ, cha mẹ của ngươi đều khoẻ mạnh cả chứ?"

"Cha vẫn còn mạnh khỏe, mẫu thân qua đời đã nhiều năm."

Cha Kiều nghe xong gật gật đầu, tự hỏi một lát, sau đó móc một tờ ngân phiếu hai mươi vạn lượng ra từ tay áo nói: "Theo lý ta vốn nên tự mình vào kinh thăm hỏi ông thông gia, nhưng Kiều gia trước mắt... Thôi, không nói những chuyện mất hứng này nữa, tóm lại ngân phiếu này ngươi cất đi, coi như là sính lễ Kiều gia cho!"

"Hả?" Hách Liên Diễm nhìn ngân phiếu bị nhét vào trong tay, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía chủ nhân bên cạnh.

Kiều Vũ Huyền thành công tiếp thu được tín hiệu xin giúp đỡ của tiểu nô ɭệ, cầm lấy ngân phiếu trong lòng bàn tay hắn nhét vào vạt áo tiểu nô ɭệ: "Cất đi, đây là sính lễ".

"Ừm." Hách Liên Diễm bị hôn một cái đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

Vỗ vỗ cái đầu ngoan ngoãn của tiểu nô ɭệ, ánh mắt của Kiều Vũ Huyền chuyển hướng về phía lão cha nhà mình: "Phụ thân không cần lo lắng chuyện binh khí, bây giờ đã có manh mối, sớm muộn gì cũng có thể tra rõ."

"Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian! Thánh thượng bên kia..." Cha Kiều vội vàng la lên.

"Phụ thân yên tâm, Hoàng Thượng sẽ không trách tội, dù sao hắn đã thu sính lễ rồi, bây giờ cũng coi như là một nửa người Kiều gia."

Cha Kiều: "!?" Hình như ông có chút nghe không rõ...

Kiều Vũ Huyền nuốt xuống miếng điểm tâm trong miệng, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân có biết tôn hào của đương kim thánh thượng?"

"Đương nhiên biết!"

"Là gì?"

"Xưng là... Diễm đế?"

"Ừm, vậy bệ hạ họ gì?"

"Đương nhiên là họ Hách Liên."

"Ờ hớ." Kiều Vũ Huyền buông tay gật gật đầu.

"?...! Hách Liên Diễm?... Hách Liên Diễm!"

Hách Liên Diễm ứng tiếng nói: "Vâng, phụ thân."

Cha Kiều: "..." Con trai ông đã chơi Hoàng đế!!