Chương 4: Lăng Diễm

Ngự Thư Phòng.

"Bệ hạ, nên dùng bữa, hôm nay là tiết hoa đăng, Ngự Thiện Phòng đã cố ý nghiên cứu đồ ăn trong lễ hội này đấy ạ." Tiểu Hạ Tử nhìn đế vương ngồi ở trên long ỷ phê duyệt tấu chương nói.

"Tiết hoa đăng? Đêm nay là tiết hoa đăng?" Hách Liên Diễm ngẩng đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy, bệ hạ, hoa đăng mà Tinh Hải quốc đưa tới đã được bố trí ở ngoài cung, nghe bọn thị vệ tuần tra nói rất đẹp." Trong giọng nói Tiểu Hạ Tử mang theo một tia chờ mong.

Hách Liên Diễm buồn cười nhìn Tiểu Hạ Tử, nói: "Sao vậy? Muốn đi?"

"Dạ?...Không ạ không ạ, nô tài không dám." Tiểu Hạ Tử bị dọa sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, nô ɭệ hầu hạ bên cạnh đế vương sao dám có suy nghĩ của riêng mình.

Hách Liên Diễm nhìn Tiểu Hạ Tử quỳ trên mặt đất, xoay chuyển nhẫn ngọc trên tay, nói: "Ngươi không muốn, nhưng Trẫm muốn, thay quần áo, đi xem hoa đăng."

Đăng Tước lâu.

Đăng Tước lâu, nằm ở vị trí trung tâm, đối diện sông Đào chảy quanh kinh thành, là nơi ngắm hoa đăng tốt nhất, phải biết rằng ở nơi kinh đô tấc đất tấc vàng này, có thể mở một khu nhà tửu lầu như vậy chắc chắn không phải chỉ có tiền là được. Tửu lầu có tất cả bảy tầng, tầng cao nhất chỉ mở ra cho người hoàng thất, tuy vậy nhưng lầu một cũng là nơi mà bá tánh bình thường có để dành mười đời cũng chưa chắc đến được.

"Thiếu gia, đây là Đăng Tước lâu, nô tài đã hỏi thăm, tầng cao nhất chỉ mở ra cho hoàng thất quý tộc, cho nên nô tài chỉ có thể chọn sương phòng ở tầng sáu, xin ngài thứ tội". Dưới một cái cây bên ngoài Đăng Tước lâu, Huyền Nhất quỳ gối dưới chân Kiều Vũ Huyền thỉnh tội.

"Không sao, nơi này dù sao cũng là kinh thành, không giống như ở Nam Dương chúng ta." Kiều Vũ Huyền nhìn nơi xa nhàn nhạt nói.

Cửa chính hoàng cung.

"Bệ hạ, ngài dẫn thêm mấy thị vệ đi ạ, chỉ mang một mình nô tài, nếu có thích khách thì làm sao bây giờ" Thống lĩnh ám vệ bên người Hách Liên Diễm, Tiêu Túc nhìn bốn phía nói.

Tiêu Túc là ám vệ cộng sinh của Hách Liên Diễm, từ lúc Hách Liên Diễm sinh ra đã hầu hạ bên cạnh, là phụ tá đắc lực của Hách Liên Diễm, cũng là người duy nhất biết những chuyện mà Hách Liên Diễm đã trải qua trong năm năm kia.

Năm đó sau khi Hách Liên Diễm rời cung, hắn đã lập tức lên đường truy tìm, chờ hắn tìm được chủ nhân của mình, liền thấy chủ nhân được vạn người quỳ lạy lúc này đang quỳ gối dưới chân một người nam nhân, bị tùy ý lăng nhục! Chủ nhục nô chết, Tiêu Túc đỏ ngầu hai mắt, muốn dùng một kiếm gϊếŧ đám người dám to gan làm nhục chủ nhân nhà mình, lại bị Hách Liên Diễm âm thầm ngăn cản, vì thế năm năm này, hắn chính mắt chứng kiến quá trình chủ nhân vô cùng tôn quý nhà mình ngã xuống vũng bùn.

"Một người? Vậy ta không phải người sao?" Tiểu Hạ Tử bất mãn nói.

Tiêu Túc một lời khó nói hết nhìn Tiểu Hạ Tử: "Ngươi nhiều nhất thì có thể tính là nửa người..."

Tiểu Hạ Tử khó thở: "Ngươi..."

Hách Liên Diễm quét mắt hai người: "Đủ rồi! Hai người các ngươi đều câm miệng cho trẫm! Đây là kinh thành, nơi nơi đều là Ngự lâm quân, tên nào không có mắt dám ra tay dưới chân thiên tử, không muốn sống nữa sao?"

...

Trong sương phòng lầu sáu ở Đăng Tước lâu, Kiều Vũ Huyền nửa nằm ở trên ghế, nhìn từng ngọn đèn hoa sen đang trôi trên sông Đào bên ngoài cửa sổ, Huyền Nhất quỳ trên mặt đất xoa chân cho chủ nhân, Kiều Vũ Huyền nhìn lướt qua Huyền Nhất, ghét bỏ nói: "Kỹ thuật này của ngươi thật sự là kém xa A Diễm."

"Nô tài đáng chết, xin chủ nhân trách phạt." Huyền Nhất dập đầu thỉnh tội, trong lòng lại âm thầm phun tào chủ nhân nhà mình, Lăng Diễm tốt? Vậy sao lúc có hắn ở đó ngài lại chưa từng khen hắn chứ...

"Tiếp tục đi, chỉ mang theo một mình ngươi ra ngoài, thật đúng là..." Kiều Vũ Huyền lải nhải nhắc mãi.

"Lăng thiếu, ngài cũng tới ngắm hoa đăng sao? Đợi một lát..." Mơ hồ nghe thấy dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.

Kiều Vũ Huyền lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một nam nhân áo trắng đang muốn đi vào cửa, lại bị một người ở phía sau gọi lại, màu da đồng cổ, ngũ quan hình dáng rõ ràng mà thâm thúy, Lăng Diễm?! Không, không phải hắn.

"Lăng thiếu, Lăng thiếu, ngài chỉ đi một mình sao?" Một nam nhân mặc đồ xanh lam chạy chậm lên lầu, một phen ôm lấy bả vai Lăng Cẩm.

Lăng? Hắn họ Lăng? Vậy... Hắn và Lăng Diễm... Kiều Vũ Huyền nhìn Lăng Cẩm, chậm rãi nhíu mày. Có lẽ là cảm giác được ánh mắt nóng rực của Kiều Vũ Huyền, Lăng Cẩm ngẩng đầu, thấy một đôi mắt cực nóng lại phức tạp, hơi hơi ngốc lăng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, lên lầu cùng với nam nhân mặc áo xanh bên cạnh.

Kiều Vũ Huyền nhìn bóng dáng Lăng Cẩm đi qua: "Huyền Nhất, ngươi thấy nam nhân này có giống Lăng Diễm hay không?" Kiều Vũ Huyền quay đầu lại hỏi.

Huyền Nhất ngẩn ra, sau khi hiểu được thiếu gia hỏi cái gì, lập tức cung kính nói "Ừm...Thiếu gia... Nô tài cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi, vị công tử kia ăn mặc không giống người thường, mà Lăng Diễm chỉ là một tên nô ɭệ, giữa bọn họ chắc chắn là không có liên quan gì."

Kiều Vũ Huyền cúi đầu im lặng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Có trùng hợp hay không không quan trọng, Lăng Diễm, ta sớm hay muộn cũng sẽ tìm được ngươi!"