Chương 5: Đã lâu không gặp, A Diễm của ta

Hội đèn l*иg còn chưa bắt đầu, Kiều Vũ Huyền đột nhiên cảm thấy trong sương phòng có hơi bức bối, tùy tiện đứng dậy đẩy cửa đi tới đại sảnh, tìm được một chỗ trong góc ngồi xuống. Mà Huyền Nhất đang canh giữ bên người chủ nhân, kiểm tra xung quanh, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người đang đi lên lầu, tức khắc trừng lớn hai mắt, giọng nói run rẩy: "Thiếu...thiếu gia!Lăng...Lăng...Lăng Diễm!?"

Cảnh vật xung quanh vốn đang ồn ào, đồng thời Kiều Vũ Huyền còn đang nghĩ đến chuyện khác, căn bản không nghe rõ Huyền Nhất nói cái gì nữa, không kiên nhẫn quay đầu lại nói: "Cẩu nô tài, nói cái..." Nửa câu sau lời nói còn chưa nói xong, nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của Huyền Nhất liền thấy một nam nhân mặc áo gấm màu xanh nhạt, tơ lụa quý hiếm phản chiếu ánh sáng hoa lệ, trong tay cầm một cây quạt làm bằng bạch ngọc, đai lưng màu bạc, trên chân mang một đôi giày trắng viền bạc, hai tròng mắt lạnh lẽo, hơn nữa cả người lơ đãng toát ra hơi thở vương giả, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc này, Hách Liên Diễm cũng thấy được Huyền Nhất đang dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, bên cạnh là một người mang áo bào màu tím sẫm, xinh đẹp đến nỗi không thể phân biệt được giới tính, bề ngoài thoạt nhìn như ôn tồn lễ độ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra ánh sáng làm người ta không dám xem thường, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ hồng cùng với tươi cười khiến người khác hoa mắt.

"Đã lâu không gặp, A Diễm của ta." Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đang ngốc lăng ở cầu thang, gằn từng chữ.

Hách Liên Diễm thật sự là đang ngơ ngác, hắn không nghĩ rằng sẽ gặp lại Kiều Vũ Huyền nhanh như vậy, thậm chí không nghĩ tới lại gặp ở kinh thành, không có bất cứ chuẩn bị nào! Nhìn Kiều Vũ Huyền ôn hòa cười cười, hai chân của Hách Liên Diễm lại run lên nhè nhẹ, cố kiềm chế xúc động muốn quỳ xuống, hắn biết, đây là tín hiệu mà hắn đã được dạy dỗ bằng máu trong năm năm này, cái tín hiệu này đang nói cho hắn biết, ở trước mặt chủ nhân hắn, hắn nhất định phải quỳ!

Lúc Hách Liên Diễm còn đang chìm vào hồi ức, Tiểu Hạ Tử quát một tiếng: "To gan! Tiện dân từ đâu ra! Mau cút..."

"Câm mồm! Lui ra!" Hách Liên Diễm lạnh lùng nói.

Im lặng một lúc lâu, Hách Liên Diễm ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, không dám trực tiếp đối diện với đôi mắt Kiều Vũ Huyền, nuốt nuốt cổ họng khô khốc, khô cằn nói: "Chủ... Kiều...Kiều công tử, đã lâu không gặp".

Nhìn Hách Liên Diễm đang khẩn trương, Kiều Vũ Huyền đột nhiên bị lấy lòng, thu hồi một tia cười lạnh nơi khóe môi, nghiền ngẫm nói: "Kiều công tử? A...Một tiếng "Kiều công tử" này đúng là mới lạ, như vậy, Lăng công tử có thời gian tâm sự với Kiều công tử ta đây một lát không?"

Hách Liên Diễm vô cùng lo lắng, nghe thấy Kiều Vũ Huyền như hỏi chuyện, kỳ thật là đang ra mệnh lệnh, nào còn dám do dự, lập tức gật đầu nói: "Có, tất nhiên là có."

Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm cười khẽ hai tiếng, xoay người đi về sương phòng, Hách Liên Diễm vội vàng đuổi theo phía sau, Tiểu Hạ Tử mở to hai mắt nhìn, chỉ vào Kiều Vũ Huyền phía trước, giọng the thé nói: "Cẩu nô tài! Các ngươi thật to gan, dám đi phía trước chủ nhân nhà ta?!" Ở trong mắt Tiểu Hạ Tử, tất cả mọi người trong thiên hạ này đều là nô tài của chủ nhân nhà hắn, bởi vì chủ nhân của hắn chính là chủ nhân của cả thiên hạ này, là người tôn quý nhất trên đời.

"Cẩu nô tài?" Kiều Vũ Huyền nhẹ giọng lặp lại, thân thể cũng cứng đờ một chút, trước giờ chưa từng có người nào dám gọi y như vậy. Kiều Vũ Huyền xoay người nhìn Hách Liên Diễm bị dọa thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, nghiền ngẫm cong cong khóe miệng, vào sương phòng.

"Đừng đi vào, chờ ở đây." Tiêu Túc ngăn cản Tiểu Hạ Tử muốn theo vào, hắn nhận ra Kiều Vũ Huyền, hắn biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không thể ngăn cản chủ nhân mình, chỉ có thể giữ chặt Tiểu Hạ Tử, cố hết sức giữ gìn mặt mũi cho chủ nhân.

Trong sương phòng, Hách Liên Diễm co quắp nhìn Kiều Vũ Huyền đang nửa nằm trên ghế mây, do dự một lát, liền quỳ xuống tại chỗ, đầu gối lếch tới trước người Kiều Vũ Huyền.

Kiều Vũ Huyền nhìn nô ɭệ đang ngoan ngoãn quỳ bò lại đây, chậm rãi giơ tay nhéo cằm hắn, cẩn thận chăm chú nhìn gương mặt này, lẳng lặng nhìn một lúc lâu...Cho đến khi cảm nhận được cơ thể dưới tay hơi hơi phát run mới buông tay ra.

"Chát" một tiếng, Kiều Vũ Huyền quăng một cái tát trên mặt Hách Liên Diễm nói: "Sao vậy? Mới chỉ rời nhà một thời gian ngắn đã vứt quy củ vào trong bụng chó rồi hả?"

Hách Liên Diễm bị ăn một cái tát bất thình lình đánh ngã xuống đất, lắc lắc cái đầu có hơi ù, vội vàng bò dậy quỳ thẳng, trộm liếʍ liếʍ khóe miệng đổ máu nói: "Hạ Nô không dám, Hạ Nô có tội, xin chủ nhân trách phạt".

"Cởi!" Giọng nói của Kiều Vũ Huyền vô cùng lạnh lẽo.