Chương 3: Tới kinh thành

"Bệ hạ, đã tới giờ thượng triều rồi ạ." Tiểu Hạ Tử đứng sau bình phong trong phòng tắm, nhẹ giọng nhắc nhở. Hách Liên Diễm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, A Diễm? Thân là hoàng đế Hách Liên, Hách Liên Diễm biết chính mình tuyệt đối không phải là hạng người nhân từ nương tay, ngược lại, sát phạt quả quyết, máu lạnh thô bạo, vui buồn thất thường mới là sự đánh giá mà người trong thiên hạ dành cho hắn.

Dựa theo tác phong làm việc trước giờ của Hách Liên Diễm, một năm trước sau khi trở lại hoàng cung, nên hạ lệnh gϊếŧ sạch Kiều thị, bảo đảm bí mật này sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật, nhưng mà vì sao lại không thể ra tay được? Vì sao...còn muốn quỳ gối dưới chân y chứ? Hách Liên Diễm cười khổ, đứng lên từ trong nước.

Nghe thấy tiếng bệ hạ đứng dậy ,Tiểu Hạ Tử lập tức chỉ huy nhóm người hầu tiến lên hầu hạ thay quần áo, vấn tóc, mang giày. Tiểu Hạ Tử mang nước súc miệng lên nói: "Bệ hạ, có cần sắp xếp nô ɭệ hầu hạ tiết dục hay không ạ?"

Hách Liên Diễm ngậm nước súc súc miệng, phun vào bên trong miệng của tên nô ɭệ bên chân, nhìn hạ thể đang nhếch lên của mình: "Không cần, mang đồ ăn lên đi."

Hoàng cung, điện Cửu Long.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Các quan lại quỳ trên mặt đất, cúi người hành lễ trước đế vương tôn quý.

"Có việc bẩm báo, không việc bãi triều." Hách Liên Diễm đứng trên đại điện huy hoàng dát vàng, đầu mang kim quan khảm bảo thạch, long bào màu đen thêu chỉ đỏ, làm nổi bật họa tiết hình rồng, giày rồng màu đen chỉ vàng, mi mục như họa, ngũ quan tuấn mỹ, cả người phát ra một loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ.

"Bệ hạ, đề thi năm nay xin ngài xét duyệt..."

"Bệ hạ, vị trí thi đấu võ năm nay vẫn là..."

"Bệ hạ, năm nay..."

"Ha hả..." Một tiếng cười lạnh trầm thấp truyền xuống từ trên long ỷ: "Sao trẫm lại không biết, từ lúc nào mà mấy chuyện như thế này các ngươi cũng được mang lên triều hả? Nếu những vấn đề này đều cần trẫm phải quyết định, như vậy thì trẫm còn cần mấy tên nô tài như các ngươi để làm cái gì?" Khóe miệng Hách Liên Diễm treo lên một tia cười nguy hiểm, tròng mắt lạnh lẽo, sát khí lạnh thấu xương che trời lấp đất mà bay thẳng tới quần thần đang đứng phía dưới.

"Bệ hạ bớt giận, thần tội đáng muôn chết!" Quần thần lập tức quỳ lạy, mấy vị quan đưa ra mấy vấn đề kia càng là mồ hôi lạnh rơi đầy đầu, sợ bệ hạ sẽ trực tiếp lấy cái mạng nhỏ của bọn họ.

Sau một lúc yên tĩnh, đại tướng quân Lăng Cẩm nói: "Bệ hạ, học sinh thi văn và thi võ năm nay đều đã vào kinh, lại sắp tới hội đèn l*иg mỗi năm một lần, thần thỉnh cầu tăng thêm thị vệ, đẩy mạnh việc tuần tra, lo trước khỏi họa."

"Chuẩn."

"Bệ hạ, năm nay đặc sứ của Tinh Hải quốc đã đưa tới một cái đèn hoa đăng lớn, tạm thời đã được đưa vào trong quốc khố, không biết hoàng thượng muốn đặt trong cung, hay là đặt ngoài cung để bá tánh..." Lễ Bộ Thượng Thư nói.

Hội đèn l*иg?

"A Diễm, cho ngươi cái đèn hoa đăng này, đẹp không? Nghe thúc phụ nói hội đèn l*иg trong kinh thành càng đẹp hơn, mỗi năm đều có sứ giả nước ngoài mang hoa đăng tới tặng, về sau có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn thử."

Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh hội đèn l*иg ở thành Nam Dương, Kiều Vũ Huyền xách một cái đèn hoa đăng hình con thỏ nhét vào trong tay mình.

"Bệ hạ? Bệ hạ? Có muốn bãi triều hay không ạ?" Tiểu Hạ Tử nhẹ giọng nhắc nhở.

Hồi ức của Hách Liên Diễm bị đánh gãy, vẫy vẫy tay nói: "Bãi triều."

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Kinh thành Kiều phủ.

Kiều Thanh Sơn vừa mới hạ triều về đến nhà, một bên cởi triều phục dưới sự hầu hạ của hạ nhân, một bên nói với phu nhân đang giúp ông lau mồ hôi: "Gần đây bệ hạ càng thêm vui buồn thất thường, hôm nay thiếu chút nữa là ta đã ném cái mạng già này đi."

Phu nhân Nghiêm thị nhìn khuôn mặt u sầu của tướng công, có chút do dự nói: "Lão gia ngài tốt xấu gì cũng là quan lớn trong triều, cho dù bệ hạ có tức giận thì sẽ không thật sự chém ngài đâu."

Kiều Thanh Sơn ngồi trên giường uống một hớp trà xanh, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Gần vua như gần cọp, ở trước mặt bệ hạ, mọi người đều là nô tài."

"Lão gia, ngoài cửa có người cầu kiến, nói là người của Kiều phủ Nam Dương" Một nô tài chạy chậm tiến vào bẩm báo.

"Kiều phủ Nam Dương? Chẳng lẽ là...Mau mời!" Kiều Thanh Sơn lập tức nói.

"Thúc phụ!"

"Vũ Huyền? Ha ha ha, mau để thúc phụ nhìn xem, đã mười năm không gặp, Vũ Huyền của chúng ta đã lớn đến như vậy rồi." Kiều Thanh Sơn nhìn người tới cười to.

Người tới đúng là con trai của nhà giàu số một thành Nam Dương, chủ nhân của Hách Liên Diễm, Kiều Vũ Huyền.

"Vũ Huyền, sao đột nhiên con lại tới kinh thành, cũng không nói cho thúc phụ biết trước một tiếng, để thúc phụ chuẩn bị cho tốt." Kiều Thanh Sơn ngồi ở trên ghế, yêu thương nhìn Kiều Vũ Huyền đang uống trà.

Kiều Vũ Huyền cúi đầu cười cười, bưng chén trà trong tay, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Con muốn tới kinh thành thăm thú hội đèn l*иg một chút." Tuy rằng người mà y muốn cùng nhau xem đèn l*иg không biết đã chạy đến nơi nào...

Kiều Thanh Sơn nhìn Kiều Vũ Huyền như đang có tâm sự, thở dài nói: "Vũ Huyền, chuyện tư nô của con rời đi ta đã biết, ta cũng nghe nói, dù sao cũng không phải là nô tài được nuôi trong nhà, chạy trốn cũng là điều đã đoán được, một tên tiện nô mà thôi, đâu đáng giá để con đặt trong lòng như vậy."

Kiều Vũ Huyền ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Sơn: "Thúc phụ, hắn là tư nô của con, tư nô duy nhất, con nhất định phải tìm được hắn, cho hắn biết kết quả khi dám phản bội con!"