Chương 32: Bệnh nguy kịch

Đi theo Kiều Thanh Sơn một đường đến phòng ăn, Kiều Vũ Huyền ngăn cản Hách Liên Diễm đang muốn quỳ xuống, kéo cái ghế bên cạnh ra, nói: "Ngồi đi, cùng nhau ăn." Kiều Vũ Huyền không muốn làm nhục hắn trước mặt nhiều người khác, dù gì thúc phụ và biểu đệ đều là thần tử của hắn.

Hách Liên Diễm ngẩn người, tay chân cứng đờ ngồi bên người Kiều Vũ Huyền, đã rất lâu rồi hắn không ngồi cùng bàn với chủ nhân, hơi kích động nói: "Cảm ơn chủ nhân."

Nhìn Hách Liên Diễm đang kích động, Kiều Vũ Huyền đột nhiên tự mình kiểm điểm lại một chút, có phải mình đã quá nghiêm khắc với hắn rồi hay không? Chỉ ăn một bữa cơm mà cũng có thể vui vẻ đến vậy sao...

Nhìn Hách Liên Diễm ngồi ở bên cạnh bàn, Kiều Vũ Mặc không thoải mái nói: "Biểu ca, huynh đang làm gì vậy, một tên nô ɭệ, cũng xứng cùng ngồi ăn cơm với chủ nhân hay sao?"

"Ngươi câm miệng! Cơm không đủ cho ngươi ăn có phải không!" Kiều Thanh Sơn cả giận nói, một bên đứng dậy tự mình lấy bộ đồ ăn đặt ở trước mặt Hách Liên Diễm.

Kiều Vũ Mặc không vui hừ một tiếng, gắp hai cái đùi gà lớn, mỗi tay cầm một cái bắt đầu ăn.

Hách Liên Diễm không để ý đến mấy lần khıêυ khí©h của Kiều Vũ Mặc, nhìn Kiều Vũ Huyền chỉ ăn mỗi bánh bao, hắn duỗi tay múc một chén canh nói: "Chủ nhân, ăn nhiều bánh bao sẽ không tốt cho dạ dày, ngài uống một chút canh nóng đi.

Liếc mắt nhìn Hách Liên Diễm đang quan tâm mình, Kiều Vũ Huyền méo miệng, y không thích ăn canh... Nhưng mà nếu là do tiểu nô ɭệ múc... Y nhận lấy chén canh, mới vừa uống một ngụm liền nghe ngoài cửa kêu lên: "Thánh chỉ đến!"

Mọi người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Hách Liên Diễm túm chặt Kiều Vũ Huyền đang muốn ra cửa, cọ tới cọ lui nói: "Chủ nhân, chắc là tháng chỉ thông báo thi đình, ngài đừng đi, còn phải..."

Kiều Vũ Huyền sửng sốt một chút, nửa ngày mới hiểu được câu tiếp theo mà Hách Liên Diễm chưa nói là gì, buồn cười lắc đầu, thấy thánh chỉ như thấy vua, người tiếp chỉ phải ba quỳ chín lạy, chắc là tiểu nô ɭệ nhà mình đang đau lòng cho mình đây, y giơ tay vuốt vuốt mái tóc tiểu nô ɭệ, trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Chỉ có mình ngươi được quỳ gia mà gia không thể quỳ ngươi sao?"

Hách Liên Diễm ủy khuất sờ sờ đầu, đương nhiên nói: "Tất nhiên! Chủ nhân tôn quý như vậy, sao có thể tùy ý quỳ xuống."

Kiều Vũ Huyền nhướng mày, cố ý xuyên tạc lời hắn nói: "Tôn quý? Muốn nói tôn quý thì người tôn quý nhất thiên hạ này phải là bệ hạ mới đúng, nhưng mà... Tại sao bệ hạ mỗi ngày đều phải quỳ như vậy chứ, chẳng lẽ... Bệ hạ có chuyện kì lạ gì phải che giấu sao?"

Hách Liên Diễm nghe vậy, tất nhiên biết sở thích ác liệt của chủ nhân nhà mình lại nổi lên, đỏ mặt nói: "Vâng... Đúng vậy, bởi vì nô ɭệ thiếu dạy dỗ, chỉ thích mỗi ngày quỳ trên mặt đất bị chủ nhân quản giáo."

Kiều Vũ Huyền cười lớn vỗ vỗ khuôn mặt đỏ hồng của tiểu nô ɭệ, hôn một cái lên sườn mặt của hắn: "A Diễm của ta thật là đáng yêu."

Ngoài cửa một mảnh yên tĩnh, mọi người đang im lặng quỳ gối một nghe thánh chỉ chỉ nghe phòng trong đột nhiên truyền ra một trận cười to, công công đang tuyên đọc thánh chỉ nghe thấy tiếng cười, tức khắc cả giận nói: "To gan! Người trong phủ Kiều đại nhân thật là to gan, dám không ra nghênh đón thánh chỉ! Còn không mau mang người ra đây!"

Kiều Thanh Sơn tất nhiên biết người đang cười to kia là ai, nhưng ông nào có lá gan bảo hai người kia ra đây chứ...

Công công truyền chỉ thấy Kiều Thanh Sơn không động đậy, giận dữ nói với mấy tên ngự tiền thị vệ bên người" "Đi, lôi mấy người đang miệt thị thánh chỉ trong phòng ra đây cho ta, ta muốn xem xem là ai mà lại có gan lớn như vậy."

Kiều Vũ Mặc sốt ruột đưa mắt ra hiệu với phụ thân, ý bảo ông nhanh chóng nghĩ cách, miệt thị thánh ý chính là tội chết, ai ngờ phụ thân nhà mình cứ như là không phát hiện, an ổn quỳ trên mặt đất, không nóng nảy chút nào.

Nhìn thị vệ đã tiến lên muốn đẩy cửa, Kiều Vũ Mặc gấp gáp hô lớn: "Công công bớt giận, trong phòng là biểu ca của thảo dân, huynh ấy... Bị bệnh, đúng! Hắn mắc bệnh, bệnh nguy kịch! Không dám ra đây gặp người, sợ sẽ lây bệnh cho công công!"

Công công truyền chỉ là ai chứ, bọn họ đều thành tinh rồi, sao có thể bị dăm ba câu của Kiều Vũ Mặc lừa gạt: "Hừ! Bị bệnh đúng không? Ta ngược lại muốn nhìn xem là bệnh gì nghiêm trọng như vậy."

Lại nói đến hai người trong phòng, nghe thấy ngoài phòng một mảnh ồn ào náo động, Kiều Vũ Huyền chột dạ sờ sờ cái mũi, y không phải cố ý cười lớn tiếng như vậy... Ai biết lỗ tai của tên công công kia lại thính như thế chứ! Kiều Vũ Huyền bất đắc dĩ buông tiểu nô ɭệ đang quần áo nửa cởi ra, không nhanh không chậm đẩy cửa đi ra ngoài.

Công công truyền chỉ nhìn người đi ra, sắc mặt hồng nhuận, làm gì có bộ dáng giống như đang bị bệnh chứ, cười lạnh nói: "Đây là bệnh nguy kịch mà Kiều công tử nói sao? Công tử có biết đây là tội gì không?!"

Vẻ mặt Kiều Vũ Mặc tức khắc trắng bệch, há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời, tuy rằng dây thần kinh của hắn hơi thô một chút, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên công tử bột vừa mới cập quan, ngày thường đều ỷ vào thân phận của phụ thân làm xằng làm bậy, trước giờ chưa từng gặp qua loại trường hợp nào như thế này, hắn lại không ngốc, vào lúc này nếu không đối đáp tốt, vậy sẽ dẫn đến tội diệt tộc.

Kiều Vũ Huyền tất nhiên không thể nhìn người khác cứ bắt nạt biểu đệ nhà mình như vậy, vì thế mở miệng nói: "Khụ, cho ta xen vào một chút, vị công công này..."

"Câm mồm! Ta có hỏi ngươi sao, ngươi là cái thứ gì mà dám cắt lời ta nói?" Công công truyền chỉ ngữ khí bức người.

Kiều Vũ Huyền bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏ, tất nhiên sắc mặt cũng không tốt, âm thầm chửi thầm Hách Liên Diễm dạy dỗ hạ nhân kiểu gì vậy.

---

Editor: Tác hại của việc đào quá nhiều hố chính là ra chương hơi chậm =))))))