Chương 33: Móc mắt, cắt lưỡi

Hách Liên Diễm vừa mới sửa sang lại quần áo đi ra tới cửa, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nhìn cái thứ trước mắt không biết là thứ gì đang giở giọng vịt đực, chỉ vào chủ nhân nhà mình dạy bảo, sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống, giơ tay rút bội đao của thị vệ bên cạnh ra liền chém thẳng tới!

"A a...." Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, chỉ thấy công công truyền chỉ kia đang ôm cổ tay trụi lủi lớn tiếng kêu thảm, một bàn tay máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất... Vừa định mở miệng bảo thị vệ bắt lấy người này, ai ngờ vừa ngước mắt lên đã lập tức kinh hãi, không đợi hắn ta mở miệng liền thấy nhóm ngự tiền thị vệ xung quanh vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Nô tài cung thỉnh bệ hạ thánh an, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

Hách Liên Diễm ném đao xuống, đi từng bước một xuống bậc thang, ngữ khí vững vàng nói: "Cẩu nô tài không có mắt, ai cho ngươi lá gan dám làm càn như thế!... Người đâu! Móc hai mắt, cắt đầu lưỡi của hắn ta cho trẫm!"

"Vâng." Ngự tiền thị vệ nháy mắt tiến lên đè lại công công kia lại.

Tên công công kia giãy giụa kêu to, không rảnh lo cho cánh tay cụt đang máu tươi đầm đìa, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: "Bệ hạ, nô tài không biết trong phòng là bệ hạ, bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"

Hách Liên Diễm nhíu mày, thầm than ồn ào.

"Tiêu Túc, kéo xuống xử lý đi!" Mọi người chỉ thấy vèo một tiếng, trên đất trống liền nhiều thêm một bóng người, Tiêu Túc hơi hơi khom người với Hách Liên Diễm, xoay người xách tên công công đang kêu to kia lên, mang theo nhóm thị vệ rời khỏi sân.

Kiều Vũ Huyền thấy Tiêu Túc đột nhiên xuất hiện, khẽ nhíu mày, y nhận ra người nam nhân này, là người trong ngõ nhỏ lần trước kia!

Kiều Thanh Sơn vẫn luôn an tĩnh quỳ trên mặt đất, nhìn người trong cung đã rời khỏi gần hết mới phất tay ý bảo quản gia và hạ nhân cũng đi ra ngoài, chờ khi trong viện chỉ bốn người bọn họ, Kiều Thanh Sơn mới lôi kéo Kiều Vũ Mặc còn đang ngây ra như phỗng quỳ xuống trước mặt Hách Liên Diễm, dập đầu thỉnh tội nói: "Trước đây cả một nhà vi thần nhiều lần bất kính, mấy lần mạo phạm bệ hạ, thỉnh bệ hạ giáng tội!"

Kiều Vũ Huyền bị phụ thân đè quỳ xuống, lúc này mới hơi hơi hoàn hồn, giống nhau thấy quỷ mà nhìn Hách Liên Diễm. Vẻ mặt hoảng sợ, kích động, hưng phấn, rối rắm luân phiên thay đổi trên khuôn mặt hắn.

Hách Liên Diễm nhìn hai người đang quỳ, lại nhìn nhìn vẻ mặt phức tạp của chủ nhân nhà mình, châm chước mở miệng nói: "Người không biết không có tội, huống chi là do trẫm muốn ái khanh giấu giếm, đều đứng lên đi."

Kiều Vũ Huyền nhìn chằm chằm vết máu còn chưa rửa sạch trên mặt đất, trong đầu đều là hình ảnh vừa rồi của Hách Liên Diễm, uy nghiêm khí phách, lãnh khốc vô tình, trong thời gian ngắn đã quyết định sống chết của người khác, đây mới là con người thật của hắn sao? Hoặc là, đây mới là đế vương vô tình chấp chưởng sinh mệnh của toàn bộ người trong thiên hạ? Hoàn toàn không giống với tiểu nô ɭệ mỗi ngày quỳ gối rêи ɾỉ dưới chân mình... Không có một chút bóng dáng của A Diễm... Kiều Vũ Huyền hơi hơi nhắm mắt.

"Chủ nhân, chủ nhân?" Hách Liên Diễm Kiều Vũ Huyền thật lâu không nói gì, nhẹ giọng mở miệng.

Kiều Vũ Huyền liếc mắt, cái người đang bày ra vẻ mặt cẩn thận lấy lòng trước mắt này là A Diễm mà y quen thuộc, y không khỏi giơ tay xoa xoa gương mặt của hắn, miêu tả mặt mày hắn, lẩm bẩm nói: "A Diễm, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của ngươi đây?"

Cơ thể Hách Liên Diễm hơi cứng lại, chủ nhân không thích biểu hiện vừa rồi của mình sao?

Nhìn thấy tiểu nô ɭệ trước mặt đột nhiên bất an, Kiều Vũ Huyền phản lại mới đoán chắc là lời nói vừa rồi của mình đã làm tiểu nô ɭệ hiểu lầm, bất đắc dĩ ôm tiểu nô ɭệ vào trong ngực, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi A Diễm vô cùng soái, chủ nhân... rất thích."

"Chủ nhân..." Hách Liên Diễm rụt rụt cổ, hơi thở lúc Kiều Vũ Huyền phun ra làm hắn ngứa...

Kiều Vũ Huyền nhìn tiểu nô ɭệ đang mềm nhũn trong ngực, cũng không rảnh lo bên cạnh còn có hai ngọn nến siêu, cúi đầu hôn cánh môi đỏ bừng kia...

Kiều Vũ Mặc trừng lớn mắt nhìn hai người đang hôn nhau kia, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ nói: "Hôn rồi, hôn rồi... Oa ô..."

Kiều Vũ Huyền buông tiểu nô ɭệ sắp hít thở không thông ra, trừng mắt nhìn biểu đệ đang lảm nhảm, nói: "Thì thầm cái gì vậy, nước miếng đều chảy ra rồi kìa."

Kiểu Vũ Mặc nghe vậy giơ tay lau lau nước miếng không tồn tại, làm lơ phụ thân thân bên cạnh và biểu ca đang căm tức nhìn mình, nịnh nọt chạy đến bên người Hách Liên Diễm, giơ tay nắm chặt cánh tay hắn: "Chắc là đại tẩu đã mệt lắm rồi... Ta đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi."

Hách Liên Diễm: "..."

Kiều Vũ Huyền: "..."

Kiều thúc phụ: "..."

Kiều Vũ Mặc không thèm để ý đến mấy người đang hóa thạch, chỉ tự mình nói: "Đại tẩu, về sau có việc gì cần ngài cứ việc sai bảo, tiểu đệ nguyện vì đại tẩu vượt lửa băng sông! Nhưng mà ngài phải nhớ che chở ta đấy..."