Chương 31: Sao có thể không yêu

Kinh thành, Kiều phủ.

Kiều Vũ Huyền mang theo Hách Liên Diễm vào cửa lớn Kiều phủ, đi thẳng đến thư phòng phía sau, quả nhiên hai cha con nhà họ Kiều đều đang ở đây.

"Chất nhi thỉnh an thúc phụ." Kiều Vũ Huyền khom lưng nói, Hách Liên Diễm đi theo phía sau Kiều Vũ Huyền, do dự một chút vẫn là theo quy củ mà quỳ xuống đất: "Hạ Nô thỉnh an lão gia, công tử."

Nghe thấy tiếng Hách Liên Diễm thỉnh an, nháy mắt Kiều Thanh Sơn giật mình từ ghế nhảy lên, tránh khỏi Hách Liên Diễm đang vấn an, há mồm muốn gọi hắn đứng lên, nhưng thấy Kiều Vũ Huyền đứng bên cạnh vẫn chưa lên tiếng, đành ngậm miệng lại, xấu hổ đứng ở một bên.

Mà vẻ mặt của Kiều Vũ Huyền cũng rất phức tạp, mới vừa rồi y sốt ruột muốn báo tin tốt là Kiều Vũ Mặc có tên trên bảng vàng cho thúc phụ, hoàn toàn quên mất tiểu nô ɭệ đang đi theo phía sau, lúc này nhìn Hách Liên Diễm quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, nói không cảm động là nói dối. Kiều Vũ Huyền biết Hách Liên Diễm đang dùng hành động nói cho y, ở trước mặt y, không phân biệt dù là thời gian địa điểm nào, hắn đều chỉ là nô ɭệ của y, không hơn! A Diễm như vậy, làm sao y có thể... Không yêu......

Kiều Vũ Mặc nhìn mấy người đột nhiên im lặng, khó hiểu chớp chớp mắt nói: "Các ngươi đang làm gì vậy? Biến thành người gỗ rồi sao?"

Kiều Vũ Huyền nghe vậy hung hăng trừng hắn một cái, y hoài nghi cái tên ngu ngốc này làm sao có thể thi đậu, có phải A Diễm đã thiên vị cho nó hay không...

Kiều Vũ Mặc giả vờ không phát hiện ánh mắt trợn trắng của biểu ca nhà mình , dù sao hắn đã quen rồi... Vì thế cợt nhả hỏi: "Biểu ca, sao huynh lại tới đây?"

Kiều Vũ Huyền hơi hơi mỉm cười, úp úp mở mở nói: "Chuyện tốt." Quay đầu lại nhìn Kiều Thanh Sơn đang đứng xấu hổ ở một bên, nói: "Thúc phụ, ngài đứng làm gì? Ngài không ngồi... Chất nhi cũng không dám ngồi đâu."

Kiều Thanh Sơn xấu hổ nhìn nhìn Hách Liên Diễm đang cúi đầu quỳ, gập ghềnh nói: "Vậy... Vậy, bệ..."

Kiều Vũ Mặc nhìn ánh mắt phụ thân không ngừng liếc về phía Hách Liên Diễm trên mặt đất, ôm quả táo lớn gặm một ngụm, khó hiểu nói: "Phụ thân, ngài cứ nhìn tên nô tài kia làm gì vậy?"

Kiều Thanh Sơn nháy mắt giận dữ, trừng nhi tử ngu ngốc nhà mình: "Làm càn! Ngươi..."

"Vũ Mặc nói không sai, một tên nô ɭệ, dù thúc phụ có nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ là một nô ɭệ!" Kiều Vũ Huyền đánh gãy lời nói của Kiều Thanh Sơn nói, có điều ám chỉ nói.

Kiều Thanh Sơn: "Nhưng... Nhưng mà..."

"Được rồi phụ thân. Biểu ca, huynh nói trước đi, là chuyện tốt gì mà đáng giá để huynh cố ý lại đây một chuyến vậy chứ?" Kiều Vũ Mặc ngắt lời phụ thân, nhai quả táo, mơ hồ không rõ hỏi.

Kiều Vũ Huyền nhấp một ngụm trà mà Hách Liên Diễm rót, liếc mắt nhìn biểu đệ không có chút hình tượng, chậm rì rì nói: "Đề tên bảng vàng có tính không?"

"Đề tên bảng vàng? Ai?... Ta? Ta sao!" Kiều Vũ Mặc ngốc lăng một chút, ngay sau đó kích động từ ghế trên nhảy dựng lên.

Kiều Vũ Huyền buồn cười nhìn Kiều Vũ Mặc đang nhảy nhót lung tung, trêu ghẹo nói: "Nếu không thì sao? Không phải ngươi chẳng lẽ lại là ta?"

"Oa ha ha ha phụ thân, người nghe thấy không? Con thi đậu! Ông đây có tên trong bảng vàng!" Mặc ngu ngốc đạp một chân lên trên ghế, giơ quả táo giống như bị chó gặm lên, cười lớn.

"Tốt... Tốt..." Kiều Thanh Sơn cũng kích động không thôi, ông tất nhiên sẽ không hoài nghi tin tức này có thật hay không, nếu Kiều Vũ Huyền đã dám nói, đương nhiên chính là sự thật, cho dù không phải là thật, người dưới chân y chỉ sợ cũng sẽ khiến cho việc này trở thành thật!

Nhưng mà đứa con trai ngu ngốc nhà ông lại không cho rằng như vậy: "Ơ... Không đúng, biểu ca, làm sao huynh biết được? Còn chưa dán bảng mà, không phải huynh bị người ta lừa rồi chứ, huynh xài bao nhiêu tiền mua được tin này vậy?"

Kiều Vũ Huyền cười thần bí, đối diện với đôi mắt nhỏ hoài nghi của Kiều Vũ Mặc, nói: "Sao ta có thể bị người ta lừa được, đây là do Hoàng Thượng chính miệng nói cho ta!"

Y cũng không tính giấu giếm thân phận của Hách Liên Diễm với đệ đệ ngốc nghếch nhà mình, bởi vì sau này lúc thi Đình, Kiều Vũ Mặc cũng vẫn sẽ biết được, chi bằng nói trước cho hắn, tránh cho hắn đến lúc đó lại ngu ngốc quậy ra cái trò cười nào nữa.

Kiều Vũ Mặc nhìn biểu ca nhà mình giống như là đang nhìn một người bị thiểu năng, duỗi tay quơ quơ trước mắt y, nói: "Biểu ca, huynh không bị bệnh chứ? Ban ngày ban mặt nói mê sảng gì vậy, sao huynh có thể gặp Hoàng Thượng được, không đúng, phải nói là Hoàng Thượng sao có thể gặp huynh!"

Kiều Vũ Huyền lắc đầu cười cười, trêu ghẹo nhìn Hách Liên Diễm bên chân, cố ý hỏi: "Muốn gặp Hoàng Thượng rất khó sao?"

Kiều Vũ Mặc trợn trắng mắt nói: "Đương nhiên khó! Đó chính là Hoàng Thượng, ngôi cửu ngũ! Hơn nữa phụ thân đã nói tính tình của Hoàng Thượng đặc biệt không tốt, vui buồn thất thường, không cẩn thận sẽ bị rớt đầu..."

"Câm mồm, Kiều Vũ Mặc ngươi..." Kiều Thanh Sơn vội vàng đánh ngắt lời Kiều Vũ Mặc nói, tên khốn hại cha này!

"Ha ha ha..." Kiều Vũ Huyền cười to, nhìn thúc phụ đang lo lắng và biểu đệ đang thắc mắc: "Tính tình không tốt sao? Ta cảm thấy tính tình hắn cũng không tệ lắm mà, có phải hay không A Diễm?" Nói xong trêu ghẹo nhìn Hách Liên Diễm hỏi.

Hách Liên Diễm bất đắc dĩ nhìn nhìn Kiều Vũ Huyền, đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của chủ nhân, đành phải nói: "Dạ, chủ nhân, Hoàng... Hoàng Thượng, tính tình rất tốt."

Mặc ngu ngốc lại tiếp tục trợn trắng mắt: "Huynh hỏi hắn làm gì, một tên nô tài sao có thể gặp được Hoàng Thượng?" Nói xong còn trừng mắt nhìn Hách Liên Diễm đang quỳ, hắn cứ có cảm giác bát tự của mình và tên nô ɭệ này không hợp nổi, à không đúng... Hừ, sao bát tự của hắn phải hợp với tên này chứ?

Kiều Vũ Huyền nghe vậy gật gật đầu, đương nhiên nói: "A Diễm không những đã gặp được, mà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy!"

"Phốc!" Kiều Vũ Mặc phun hết một ngụm trà: "Thôi bớt điêu đi biểu cả, còn mỗi ngày thấy nữa chứ, huynh xem Hoàng Thượng là cải trắng ngoài đường sao, còn..."

Nghe hai người nói càng ngày càng không có giới hạn, Kiều Thanh Sơn sờ sờ cái đầu đổ đầy mồ hôi: "Đủ rồi, hai đứa các ngươi, lén nghị luận Hoàng Thượng, ngại mạng của mình quá dài có phải không!" Ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hách Liên Diễm, sợ hắn đột nhiên tức giận, vì thế nhanh chóng nói sang chuyện khác nói: "Đã đến giữa trưa, mọi người cũng đều đã đói bụng, nhanh đi ăn cơm!"