Chương 30: Xuất cung

Một tuần sau, Cửu Long điện.

"Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều!"

"Khải tấu bệ hạ, tam giáp của kì thi năm nay đã có, không biết bệ hạ chuẩn bị khi nào thì dán bảng, khi nào thi đình ạ?" Thừa tướng trình lên bài thi và danh sách.

Hách Liên Diễm lật xem cuốn bài thi, nghe được các đại thần phía dưới lặng lẽ hỏi thăm danh sách tam giáp với thừa tướng, hắn tự hỏi một lát mới nói: "Hôm nay dán bảng, thi đình... Tổ chức vào lúc lâm triều ba ngày sau đi."

"Dạ, vi thần lĩnh mệnh."

"Bãi —— triều!"

Hạ triều, Hách Liên Diễm đi thẳng đến đế tẩm, lúc sáng sớm hắn thấy chủ nhân còn chưa tỉnh, đã vẫy lui người hầu phòng trong, lệnh cho bọn họ đều ở ngoài cửa chờ. Đi vào tẩm cung, quả nhiên thấy Kiều Vũ Huyền đã thức dậy, đang được Huyền Nhất hầu hạ ăn sáng.

Vẫy lui nhóm hầu nô theo vào, Hách Liên Diễm cởi long bào trên người ra, quỳ xuống bò đến bên chân Kiều Vũ Huyền: "Hạ Nô thỉnh an chủ nhân, không thể hầu hạ chủ nhân thức dậy, thỉnh chủ nhân trách phạt." Hách Liên Diễm thỉnh tội nói.

Kiều Vũ Huyền uống một ngụm cháo, không chút để ý nói: "Trách phạt? Ngươi đã xin phạt suốt năm ngày rồi, chẳng lẽ ngươi có thể hoãn giờ thượng triều? Hay là muốn gia dậy sớm đây?"

"Chủ nhân, Hạ Nô..." Thời gian lâm triều không thể sửa đổi, hắn lại không thể đại nghịch bất đạo bảo chủ nhân dậy sớm, thật sự không biết nên trả lời Kiều Vũ Huyền như thế nào.

Nhìn Hách Liên Diễm bị hỏi á khẩu không trả lời được, Kiều Vũ Huyền khó có được mà buông tha cho hắn, đặt chén cháo đặt trên mặt đất: "Được rồi, về sau Huyền Nhất sẽ hầu hạ ta dậy, chờ tìm được biện pháp giải quyết thì tính tiếp đi."

"Dạ, tạ chủ nhân thông cảm, tạ chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm dập đầu tạ ơn, bò qua liếʍ đồ ăn sáng chủ nhân ban thưởng.

Hầu hạ Kiều Vũ Huyền súc miệng xong, Hách Liên Diễm hỏi: "...Chủ nhân, hôm nay ngài đã có kế hoạch gì chưa?"

Kiều Vũ Huyền nghi hoặc nhìn tiểu nô ɭệ của y: "Không có, có việc sao?"

"Hôm nay triều đình sẽ dán bảng đơn kết quả kì thi, Hạ Nô thấy được tên của Kiều Vũ... Đại công tử, chủ nhân có muốn về thăm hay không?" Hách Liên Diễm cung kính nói.

Ánh mắt Kiều Vũ Huyền sáng lên, tiếp theo cao hứng nói: "Kiều Vũ Mặc? Ha ha ha, không nghĩ tới tiểu tử này thật sự thi đậu!" Nhìn Hách Liên Diễm còn đang trần trụi quỳ trên mặt đất, vội nói: "Mau đi mặc quần áo, bây giờ lập tức trở về!"

"Vâng." Hách Liên Diễm vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lúc mặc qυầи ɭóŧ lại hơi hơi ngừng lại, kẹp chặt cái mông, cẩn thận nâng lên một chân, rất sợ bút lông trong c̠úc̠ Ꮒσα bị rớt ra, những ngày gần đây, ngoại trừ lúc chủ nhân đυ. hắn, cây bút lông này vẫn luôn được kẹp trong c̠úc̠ Ꮒσα hắn, chủ nhân nói c̠úc̠ Ꮒσα hắn đã bị đυ. lỏng rồi, cần phải được rèn luyện.

Kiề Vũ Huyền ngồi bên cạnh bàn uống trà, thấy vậy ác liệt cười nói: "Cây bút lông này đúng thật có thể nói là chúa tể của các loại bút, thế nhưng có thể ngày ngày đυ. lỗ da^ʍ của Hoàng đế bệ hạ của chúng ta."

"Chủ nhân..." Khuôn mặt Hách Liên Diễm đỏ bừng.

"Ngươi cũng đã kẹp mấy ngày rồi, hôm nay không cần mặc qυầи ɭóŧ nữa, để gia nhìn xem kết quả rèn luyện nhiều ngày của ngươi như thế nào."

Hách Liên Diễm kinh hãi: "Chủ nhân, chủ nhân... Sẽ rớt."

"Hừ! Vậy kẹp chặt."

"Nhưng mà chủ nhân..."

"Xoảng..." Kiều Vũ Huyền ném cái ly trong tay xuống, cố ý không vui nói: "Bệ hạ nghe không hiểu lời gia nói sao? Gia nói không được mặc qυầи ɭóŧ, kẹp chặt c̠úc̠ Ꮒσα cho gia, có vấn đề gì không?"

Thấy Kiều Vũ Huyền tức giận, Hách Liên Diễm vội vàng quỳ xuống nói: "Hạ Nô không dám, Hạ Nô... đã rõ."

...

"Ưʍ... A a a... Chủ nhân..." Trên xe ngựa, chỉ thấy lớp áo phía trên của Hách Liên Diễm vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nhưng dưới lớp trường bào bên dưới lại là một mảnh trần trụi...

Hách Liên Diễm ngồi quỳ trên mặt đất, phía trước đặt một chậu trà nóng và một chậu băng dùng để giải nhiệt, mà lúc này Hoàng đế bệ hạ của chúng ta đang run run rẩy rẩy lấy ©ôи ŧɧịt̠ đã mềm nhũn ra khỏi chậu băng, sau đó cắn răng chà xát trên dưới, lúc ©ôи ŧɧịt̠ lại cứng lên thì bỏ vào chậu trà nóng bên cạnh, cứ lặp lại như thế...

Mà Kiều Vũ Huyền đang bưng một chén chè hạt sen ướp lạnh ngồi ở một bên thích ý nhấm nháp, một bên cảm thán hoàng gia xa hoa lãng phí, một bên nhục nhã nói: "Đồ đê tiện, không phải là ngươi thích phát nứиɠ sao, hôm nay gia sẽ để cho ngươi nứиɠ đủ, tiếp tục!"

Lúc Hách Liên Diễm thay quần áo ở đế tẩm, bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ nên trên đường ra cung này, dưới háng không ngừng cọ xát với lớp áo bên ngoài, hơn nữa c̠úc̠ Ꮒσα lại gắt gao kẹp bút lông sợ nó rớt ra ngoài bị người ta phát hiện, dưới hai tầng kí©h thí©ɧ, lúc lên xe ngựa ©ôи ŧɧịt̠ của Hách Liên Diễm đã ngẩng cao, Kiều Vũ Huyền nháy mắt giận dữ.

"Chủ nhân, chủ nhân tha cho nô ɭệ đi, nô ɭệ không dám..." Hách Liên Diễm khóc lóc xin tha.

Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ khuôn mặt khóc đến đáng thương của Hách Liên Diễm, nói: "Không dám? Gia thấy ngươi rất sướиɠ đấy chứ! Không mặc qυầи ɭóŧ mà vẫn có thể phát nứиɠ, đĩ da^ʍ!" Duỗi tay bóp nhẹ vài cái lên ©ôи ŧɧịt̠ nóng rực của Hách Liên Diễm, nhìn vật nhỏ không ngừng biến lớn trong tay, đột nhiên đè vào trong bồn băng.

"A a a.. chủ nhân, tha cho nô ɭệ! Tha cho nô ɭệ..." Hách Liên Diễm hỏng mất kinh hô, từ lúc lên xe ngựa đến bây giờ, đã luân phiên trải qua nóng lạnh rất nhiều lần, ©ôи ŧɧịt̠ đã sưng đỏ không chịu nỗi, mẫn cảm đến nỗi chỉ chạm vào một chút liền đau đau đớn muốn chết.

Kiều Vũ Huyền ©ôи ŧɧịt̠ trong tay hơi hơi run rẩy trong bồn băng, sau đó thu nhỏ, y lại tiếp tục xoa nắn đoàn thịt mềm trong tay: "Không phải là ngươi không quản được ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện của mình sao, gia giúp ngươi dạy dỗ nó một chút, xem xem lần sau nó còn dám tùy tiện phát nứиɠ hay không?"

Hách Liên Diễm che lại ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ mềm mại giữa hai chân, đau đớn không thẳng nổi eo, quỳ ngồi nức nở nói: "Nô ɭệ không dám nữa... chủ nhân... nô ɭệ không dám nữa... tha nô ɭệ đi..."

Kiều Vũ Huyền sửa sửa áo choàng trong người, bưng chén chè ở bên cạnh lên uống một ngụm nói: "Nể mặt hôm nay là ngày Vũ Mặc có tên trên bảng vàng, gia tha cho ngươi, đứng lên dọn dẹp một chút đi."