Chương 2: Ban ấn

Hách Liên Diễm bị người ta bó thành con nhộng ném vào xe ngựa, đang giãy giụa chuẩn bị ngồi dậy thì bị một đôi tay có lực nắm chặt cái cằm, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai con mắt của Hách Liên Diễm, môi mỏng khẽ mở: "Có tên không?"

"Hách...Lăng...Lăng Diễm." Hách Liên Diễm thức thời trả lời, bản năng tránh hại tìm lợi mấy năm nay nói cho hắn biết vị công tử mặc đồ trắng nhẹ nhàng trước mắt hắn này không vô hại giống như vẻ bề ngoài. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hách Liên Diễm quyết định trước khi hiệu lực của thuốc tê biến mất sẽ giả vờ thần phục, ai ngờ...Một lần thần phục này chính là cả đời.

Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đang giả vờ ngoan ngoãn dưới chân, cảm thấy hưng phấn mà cười cười, đúng là một con sủng vật thú vị.

...

Kiều phủ.

"Thiếu gia, ngài đã về rồi." Tổng quản Kiều phủ Kiều Hải cung kính nói, sau đó nhìn về phía con nhộng đang bị thị vệ Kiều Nhất của Kiều Vũ Huyền xách trong tay, đầy mặt thắc mắc: "Thiếu gia, đây là..."

"Ta đã chọn được tư nô, mang hắn đi Nô thất đi, hôm nay ngay lập tức khắc ấn." Kiều Vũ Huyền quay đầu lại nhìn Hách Liên Diễm, nói với Kiều Hải.

Tư nô trước giờ đều là nô ɭệ được trong nhà nuôi dạy, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, vô cùng trung thành, cầm kỳ thư họa, dao nĩa côn bổng đều phải được học qua, bởi vì tư nô không những phải làm dụng cụ tiết dục của chủ nhân, mà còn phải giúp chủ nhân xử lý công việc, bảo vệ an toàn của chủ nhân.

"Tư nô?!" Kiều Hải kinh hãi: "Thiếu gia, sao có thể tùy ý lựa chọn tư nô..."

Kiều Vũ Huyền cười giơ tay ngắt lời Kiều Hải: "Kiều thúc, chẳng lẽ ngươi cho rằng Kiều Vũ Huyền ta còn phải dựa vào một tên nô ɭệ hạ tiện mới làm nên việc sao? Một cái đồ vật dùng để ấm giường mà thôi, lớn lên xinh đẹp là được rồi, không phải sao?"

Nhìn thiếu gia tươi cười tự tin trước mặt, trong lòng Kiều Hải thở ra một hơi thật dài, vui mừng cười nói: "Nếu thiếu gia đã quyết định, vậy thì cứ làm như thế đi."

Nô thất.

Lúc nãy ở trên xe ngựa, Hách Liên Diễm đã được mặc một cái áo ngoài, bây giờ trong nháy mắt đã bị lột sạch, không chỉ như thế, Hách Liên Diễm nhìn các loại hình cụ xung quanh, trong óc vang lên cuộc nói chuyện vừa rồi của Kiều Vũ Huyền và quản gia, trong lòng chậm rãi dâng lên một trận bất an...

"Lát nữa nhớ đừng có giãy giụa, không cẩn thận sẽ tự làm bị thương chính mình, nếu ấn nhìn không đẹp...Thì phải khắc lại." Một giọng nói ôn hòa mát lạnh vang lên bên tai, Hách Liên Diễm quay đầu lại đã thấy gương mặt tươi cười của Kiều Vũ Huyền.

"Ấn? Ấn gì?" Hách Liên Diễm ngốc lăng hỏi.

"Ha hả, đương nhiên là nô ấn, là gia* thưởng cho ngươi."

(*): Trong truyện Kiều Vũ Huyền tự xưng là "gia" (ý chỉ chủ nhân) – Hách Liên Diễm tự xưng là "Hạ Nô" (ý chỉ nô ɭệ)

"Nô ấn? Ta không cần nô ấn gì cả! Buông ta ra!" Hách Liên Diễm nhìn hạ nhân đang đốt bàn ủi bên cạnh hoảng sợ nói.

"Ngoan, đừng quậy một lát thôi sẽ xong ngay." Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ khuôn mặt Hách Liên Diễm, vẻ mặt tràn đầy ý cười ôn hòa.

Hạ nhân cầm bàn ủi đã làm nóng xong đi tới nói với Kiều Vũ Huyền: "Thiếu gia, ấn đã được đốt xong, ngài muốn khắc ở chỗ nào?"

Kiều Vũ Huyền ôn nhu cười cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt Hách Liên Diễm, xương quai xanh, ngực, bụng nhỏ, cuối cùng dừng ở giữa hai chân, chậm rãi nói: "Nếu đã là nô ɭệ tiết dục, thì ban ấn ngay chỗ đáy chậu đi, cũng giúp cho hắn nhớ kỹ thân phận của mình."

"Vâng."

"A a a..." Hách Liên Diễm còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hạ nhân tách hai chân ra, làm cho nơi riêng tư hoàn toàn lộ ra ngoài, chỉ nghe "xèo" một tiếng, cùng với mùi vị da thịt bị đốt cháy, đau đớn mãnh liệt tức khắc dâng lên, đây chính là bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân.

"Lăng Diễm, bây giờ ngươi đã bắt đầu là người của gia, gia bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, hiểu không?" Kiều Vũ Huyền ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Hách Liên Diễm, bá đạo nói.

Giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vỗ đầu, bên tai truyền đến lời nói tuyên thệ chủ quyền, Hách Liên Diễm vốn là nên phẫn nộ, không hiểu sao lại ma xui quỷ khiến gật gật đầu...Giờ phút này, hắn muốn buông bỏ gánh nặng đeo trên lưng, giao chính mình cho người trước mặt này, làm một nô ɭệ không cần có suy nghĩ.

"Ta nên gọi ngươi như thế nào đây? A Lăng? A Diễm? Tiểu Diễm?...Thôi cứ gọi là A Diễm đi, A Diễm!"