Chương 27: Liếʍ sạch

Kiều Vũ Huyền tà mị cười cười, đứng dậy xốc vạt áo lên, phóng ra ©ôи ŧɧịt̠ thô dài dữ tợn, một tay đỡ ©ôи ŧɧịt̠, một cái tay khác cưỡng ép bẻ cằm Hách Liên Diễm ra, sau đó thô bạo thọc hơn phân nửa căn ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào trong cổ họng hắn, tàn nhẫn cắm vào rút ra...

Cho đến khi thấy Hách Liên Diễm bị đυ. bắt đầu trợn trắng mắt, Kiều Vũ Huyền mới như bố thí mà rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, nắm ©ôи ŧɧịt̠ dính nước miếng của Hách Liên Diễm, quất "bốp bốp" lên trên mặt hắn, tiếng vang nghe qua vô cùng kinh người.

Kiều Vũ Huyền cứ như vậy mà đưa đẩy, một hồi đυ. yết hầu của hắn, lại rút ra quăng cho hắn mấy cái tát, qua lại trên dưới một lát, Hách Liên Diễm đã thần trí hoảng hốt, gương mặt sưng to, môi đỏ bị ȶᏂασ đến chết lặng, khóe miệng còn chảy ra nước miếng chưa kịp nuốt xuống.

Kiều Vũ Huyền dùng ngón tay miêu tả đôi môi sưng đỏ của hắn, nhìn bộ dáng hoảng hốt suy yếu của tiểu nô ɭệ, trầm giọng nói: "Cái miệng nhỏ này hình như đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi? Hách Liên Diễm, ngươi nghe rõ cho gia, sau này chỗ nào làm sai thì gia sẽ phạt nơi đó của ngươi, bảo đảm làm cho ngươi nhớ đời!"

Hách Liên Diễm cắn đầu lưỡi nói: "Hạ Nô nhớ kỹ."

"Huyền Nhất, bôi thuốc cho hắn, xích ở bên chân giường của gia." Kiều Vũ Huyền ném xích chó cho Huyền Nhất đang đứng ngoài cửa, đứng dậy đi đến phòng tắm.

Sáng sớm.

Đôi mắt Hách Liên Diễm giật giật, vừa định đứng dậy đã bị kéo về trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại, thì ra cái vòng trên cổ mình bị trói ở bên chân giường của chủ nhân, nghĩ lại ngày hôm qua, sau khi chịu phạt lại bị chủ nhân hung hăng đυ. ȶᏂασ một phen, cuối cùng thật sự chịu không nổi nên ngất đi...

"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Hách Liên Diễm vội vàng quỳ thẳng, trả lời: "Hạ Nô thỉnh an chủ nhân, Hạ Nô... nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị chủ nhân đυ. ngất đi, thỉnh chủ nhân trách phạt."

"Hừ!" Kiều Vũ Huyền cởi bỏ dây xích trên cổ hắn, túm người vào trong l*иg ngực mình, bẻ cánh mông còn đang sưng to, lộ kẽ mông chật khít, xoay người đè lên, trực tiếp đỡ ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng ngắc cắm vào trong vách thịt khô khốc.

"A a a..." Hách Liên Diễm nháy mắt đau đến phải hít hà, ngay sau đó liền cảm giác được ©ôи ŧɧịt̠ lớn đang cắm trong c̠úc̠ Ꮒσα sưng to một vòng, một cổ chất lỏng mạnh mẽ hữu lực đánh sâu vào vách tường mẫn cảm yếu ớt.

"Ưm a... Chủ nhân..." Hách Liên Diễm đau đớn, chôn mặt ở trong chăn, cảm giác được c̠úc̠ Ꮒσα sắp bị cột nước kia xuyên thủng, cái bụng nháy mắt phồng lên, cửa huyệt cơ hồ bị căng đến vỡ ra, hai cái đùi đau đớn run lên, quỳ cũng quỳ không được.

Sau khi Kiều Vũ Huyền tiểu xong lại không rút ra, mà là cắm hết toàn bộ cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào bên trong, lỗ thịt vốn đã bị nướ© ŧıểυ căng đầy, lúc này lại bị cắm vào một ©ôи ŧɧịt̠ lớn thô to, Hách Liên Diễm cảm giác cái bụng đã muốn nứt vỡ, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hai chân nhịn không được quỳ trên giường, muốn rời xa thứ đồ đang tra tấn hắn kia.

Kiều Vũ Huyền dùng một tay hung hăng đè mông hắn lại, một tay nắm tóc của hắn, nhìn khuôn mặt che kín mồ hôi và nước mắt, trầm giọng nói: "Hách Liên Diễm, đây là gia thưởng cho ngươi, ngươi cố chịu đựng cho gia, nhớ kỹ thân phận của ngươi, là chó hoang của gia, bồn nướ© ŧıểυ của gia, nhận lấy nướ© ŧıểυ của gia chính là bổn phận của ngươi, đã hiểu chưa?"

"Dạ... Hạ Nô đã nhớ kỹ, tạ chủ nhân ban thưởng... Chủ nhân... A a a tha cho Hạ Nô đi." Hách Liên Diễm khóc lóc cầu xin nói.

Rút ©ôи ŧɧịt̠ đang chôn trong cơ thể Hách Liên Diễm ra, Kiều Vũ Huyền đứng dậy: "Nhớ kỹ thì không được tái phạm, lăn đi bôi thuốc đi, dọn dẹp cái gương mặt lộn xộn của ngươi một chút đi, xấu muốn chết."

"Dạ, Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thuốc."

Hách Liên Diễm trở lại căn phòng màKiều Vũ Huyền chuẩn bị cho hắn, rốt cuộc nhịn không được gào khóc thật to, giống như muốn phát tiết hết những ủy khuất mấy ngày nay... Kiều Vũ Huyền cầm thuốc đứng ở ngoài cửa, đang định đẩy cửa đi vào, lại nghe được tiếng khóc tê tâm phế liệt của Hách Liên Diễm, trái tim chua xót...

Cho đến khi phòng trong đã không còn thanh âm nữa, Kiều Vũ Huyền mới đẩy cửa ra, quả nhiên Hách Liên Diễm đã dựa vào mép giường ngủ rồi. Y khẽ khàng bế Hách Liên Diễm đang ngủ đặt ở trên giường, nhẹ tay bôi thuốc cho hắn, xoa xoa cái mông sưng to kia, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi cho hắn...

Nhìn tiểu nô ɭệ đã ngủ say, Kiều Vũ Huyền rốt cuộc nhịn không được vươn tay ôm lấy vòng eo hắn, dựa vào hắn nhẹ giọng nỉ non: "A Diễm, vì sao ngươi lại là đế vương cao tại thượng kia chứ? Ngươi biết không, lúc vừa mới biết ngươi thân phận của ngươi, mấy ngày nay ta vô cùng sợ hãi. Ta không sợ chết, nhưng ta sợ ngươi rời khỏi ta, sợ ngươi không cần ta nữa, mà ta... lại không để lại bất cứ đường sống nào cho ta."

Kiều Vũ Huyền nâng tay, nhẹ nhàng miêu tả mặt mày Hách Liên Diễm: "A Diễm, ngươi nói cho ta biết, tình cảm chân thật của đế vương... có thể kéo dài bao lâu? Một năm? Năm năm? Ngươi biết không, chỉ có lúc nhìn ngươi tùy ý để ta làm nhục, ta mới chắc chắn được ngươi là thuộc về ta, mà không phải là đế vương lạnh lùng kia! Lúc thấy ngươi không chút do dự uống Thích cổ, ngươi có biết ta đã vui vẻ biết bao nhiêu không, tuy rằng, đó cũng không phải là Thích cổ thật sự..."

...

Chạng vạng, Hách Liên Diễm nằm ở trên giường, ngón tay giật giật, vừa mới chuẩn bị xoay người ngồi dậy, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tỉnh rồi? Lá gan thật đúng là lớn, ngươi đã gặp qua con chó nhà ai ngủ suốt một ngày chưa hả?" Kiều Vũ Huyền ngồi ở sau án thư, lạnh lùng nói.

Hách Liên Diễm lập tức mở to hai mắt đang mông lung, xoay người từ trên giường lăn xuống, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Hạ Nô đáng chết, thỉnh chủ nhân trách phạt."

Nhìn Hách Liên Diễm lăn xuống khỏi giường, Kiều Vũ Huyền nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng vẫn là nghẹn trở về, giơ tay chỉ chỉ mâm đồ ăn bên chân nói: "Lăn lại đây, liếʍ."

"Dạ, Hạ Nô tạ chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm ngoan ngoãn bò đến bên chân Kiều Vũ Huyền, cúi đầu bắt đầu liếʍ láp mâm đồ ăn, ngoan ngoãn giống như một con chó thật sự, cho đến khi Kiều Vũ Huyền mở nắp của một cái chén trên mâm đồ ăn, sắc mặt Hách Liên Diễm mới hơi hơi biến trắng, im lặng một lát, vẫn thuận theo cúi đầu liếʍ chất lỏng trong chén, mùi vị gay mũi, đó là... nướ© ŧıểυ của chủ nhân.

Sau khi không rên một tiếng cầm chén lên liếʍ sạch sẽ chất lỏng bên trong, Hách Liên Diễm mới quỳ thẳng lại, an tĩnh quỳ trên mặt đất chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

Kiều Vũ Huyền nhíu mày, y không thích Hách Liên Diễm như vậy, vì thế cố ý mở miệng nhục nhã nói: "Về sau tự mình nhớ kỹ, mỗi ngày phải tới cầu gia ban thưởng nướ© ŧıểυ cho ngươi uống."

"Dạ chủ nhân, Hạ Nô đã nhớ." Hách Liên Diễm khuất nhục nhắm mắt.

Nghe người dưới chân ngoan ngoãn trả lời, tâm trạng Kiều Vũ Huyền ngược lại càng ngày càng càng tệ, đứng dậy dùng một chân đá văng Hách Liên Diễm đang, cả giận nói: "Sao vậy? Vạn tuế gia thật sự đê tiện đến vậy sao, cứ thích bị người ta coi là chó như thế? Thích uống nướ© ŧıểυ đúng không?"

Hách Liên Diễm há mồm tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lại không biết cố gắng mà chảy xuống. Trời biết hôm qua hắn đã dùng hết dũng khí cả đời này mới có thể bò từ ngoài cửa vào; trời biết mới vừa rồi, hắn đã chịu đựng bao nhiêu khuất nhục mới có thể giống như chó liếʍ sạch nướ© ŧıểυ trong chén. Hắn chỉ biết, nếu không làm như vậy... Chủ nhân sẽ không muốn hắn!

Hách Liên Diễm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiều Vũ Huyền, tự giễu nói: "Đều là nhờ chủ nhân dạy dỗ tốt, A Diễm thích bị chủ nhân lăng nhục giống như súc sinh, thích uống nướ© ŧıểυ mà chủ nhân ban thưởng."

Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm ánh mắt trống rỗng, tự sa ngã dưới chân. Đúng vậy, người ép hắn tự đánh nát tôn nghiêm làm một con chó không phải là chính mình sao? Y nhịn không được giơ tay sờ lên gương mặt Hách Liên Diễm: "A Diễm..."

Cơ thể Hách Liên Diễm cứng ngắc, hắn không thể tin được cái người đang run rẩy, trong giọng nói lộ ra yếu ớt trước mặt là chủ nhân mà hắn kính trọng như thần. Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chủ nhân... Ngài..."

Kiều Vũ Huyền ngồi xổm xuống ôm lấy tiểu nô ɭệ đang quỳ trên mặt đất, gắt gao siết chặt hắn vào trong ngực, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, nhẹ giọng nghẹn ngào nói: "A Diễm, thật xin lỗi..."

Sau khi nghe thấy lời xin lỗi này, nước mắt của Hách Liên Diễm lập tức rơi trên mặt đất, cơ thể cứng ngắc dần thả lỏng, cuối cùng vẫn nhịn không được nâng tay lên, cẩn thận ôm chặt eo Kiều Vũ Huyền: "Chủ nhân, A Diễm cho rằng ngài... Không cần ta nữa."

Kiều Vũ Huyền nâng đầu Hách Liên Diễm, nhẹ nhàng hôn lên giữa chân mày hắn: "Đồ ngốc, ngươi là A Diễm của ta, đời này đều là của ta!"

Kiều Vũ Huyền đối với Hách Liên Diễm mà nói, chính là xuân dược mạnh nhất thế gian này, một nụ hôn nhẹ nhàng không chứa tìиɧ ɖu͙© lại làm cho ©ôи ŧɧịt̠ giữa hai chân Hách Liên Diễm nháy mắt ngẩng đầu cúi chào...

Kiều Vũ Huyền buồn cười nhìn tiểu nô ɭệ bị mình hôn tới động dục, vỗ vỗ mông hắn nói: "Trên người không đau đúng không... Nhanh chóng lăn đi ngủ cho gia!"

"Vâng... Chủ nhân, A Diễm không khó chịu." Tiểu nô ɭệ nào đó biết chủ nhân nhà mình đã không còn tức giận nữa, đánh bạo tiến hành câu dẫn.

"A!..." Kiều Vũ Huyền hung hăng tát một cái lên mông hắn, vừa lòng nhìn Hách Liên Diễm ôm mông kêu thảm thiết một tiếng, chậm rì rì nói: "Không ngủ đúng không? Không đau đúng không? Tới đây, chủ nhân giúp ngươi thả lỏng gân cốt một chút."

Hách Liên Diễm chảy nước mắt ôm cái mông của mình, ủy ủy khuất khuất nói: "Không... Không cần đâu chủ nhân... A Diễm mệt rồi, bây giờ lập tức ngủ, ngủ ngay đây."

Nhìn Hách Liên Diễm che mông lại chui vào ổ chăn, Kiều Vũ Huyền sủng nịch cười cười, đứng dậy tắt ánh nến, ôm hắn cùng nhau nằm xuống: "Không đánh ngươi nữa, yên tâm ngủ đi."

---

Editor: Hiuhiu, cuối cùng cũng có chút xíu ngọt ngào =)))))