Chương 26: Dạy dỗ

Huyền Nhạc cư

"Thiếu gia, thuộc hạ đã trở lại." Huyền Nhất đứng ở cửa cung kính nói.

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm, trái tim Kiều Vũ Huyền run rẩy, hốc mắt hơi hơi chua xót, hắn biết bộ dáng bây giờ của Hách Liên Diễm ra sao, cũng biết chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng mà... Thực xin lỗi A Diễm, chỉ có như vậy ta mới có thể xác định ngươi vẫn là của ta, là A Diễm đối với ta nói gì nghe nấy, mà không phải đế vương cao cao tại thượng kia... Kiều Vũ Huyền chậm rãi vươn tay đẩy cửa ra, ánh mắt liếc về hướng Hách Liên Diễm đang trần trụi quỳ đó.

"Chủ nhân..." Hách Liên Diễm kích động nhìn chủ nhân trước mắt.

"Chát!" Kiều Vũ Huyền quăng một cái tát trên mặt Hách Liên Diễm: "Chó... Có thể nói chuyện sao?"

Hách Liên Diễm nghe vậy lập tức quỳ thẳng nói: "Sẽ không, chủ nhân."

"Chát!" Kiều Vũ Huyền lại ném qua một cái tát: "Đúng là thứ đồ trí nhớ không tốt, chó có thể nói sao?"

Hách Liên Diễm lại bị quăng một cái tát, đầu phát ngốc, chỉ có thể ngơ ngác lắc đầu, không dám nhiều lời nữa.

"Chát chát!" Lại là hai cái tát, Kiều Vũ Huyền nâng cằm Hách Liên Diễm lên nói: "Gia hỏi chuyện, ngươi không biết trả lời sao?"

Hách Liên Diễm không dám nói lời nào, cũng không dám gật đầu, chỉ có thể đỏ mắt đáng thương vô cùng nhìn Kiều Vũ Huyền, hy vọng được nhắc nhở.

"Ha ha ha..." Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Hách Liên Diễm, Kiều Vũ Huyền cười lớn vỗ vỗ mặt hắn nói: "Nào, kêu một tiếng cho gia nghe một chút."

Khuôn mặt Hách Liên Diễm đỏ bừng, chủ nhân thật sự coi hắn trở thành một con chó sao: "Gâu gâu gâu..."

"Ừm, cũng không tệ lắm, quả nhiên là gạt giống tốt để làm chó." Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ đầu Hách Liên Diễm vừa lòng nói. Xoay người đặt xích chó trên bàn đá trong sân, sau đó lấy ra mấy cái chai lọ, rót một chén trà, không biết ở đùa nghịch cái gì...

Cho đến khi mặt trời lặn, Kiều Vũ Huyền mới bưng cái ly trà đã quậy một buổi trưa kia lên, nghiêm túc nói với Hách Liên Diễm: "A Diễm, ngươi nghe cho rõ, đây là Thích cổ, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua, sau khi nô ɭệ uống Thích cốt, mỗi ngày đều phải dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ của chủ nhân làm thuốc giải, nếu không sẽ bị cổ trùng cắn nát kinh mạch mà chết."

Thích cổ là loại thuốc bí mật của Chiêm Nguyệt hoàng thất, chuyên môn dùng để khống chế nô ɭệ, cần chủ nhân lấy máu nuôi nấng năm ngày, lại bỏ thêm một vài loại thuốc khác để dung hợp, sau khi nô ɭệ uống Thích cốt sẽ không thể rời khỏi chủ nhân, mỗi ngày cần phải dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ chủ nhân ban thưởng mà sống, Hách Liên Diễm không nghĩ tới Kiều Vũ Huyền lại có Thích cổ, ách giọng nói hỏi: "Chủ nhân... Là có ý gì?"

Nghe giọng nói rách nát của Hách Liên Diễm, ngực Kiều Vũ Huyền đau xót, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mắt này có ý nghĩa gì, liền cắn răng nhẫn tâm nói: "Có ý gì? Nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh ta, phải uống Thích cổ, sau này phải làm một con chó không có tôn nghiêm bên cạnh gia, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần gia muốn đυ. ngươi, ngươi phải tùy thời sẵn sàng chuẩn bị để chịu đυ.."

Hách Liên Diễm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Kiều Vũ Huyền, không tiếng động cười khổ, nhắm mắt lại tùy ý để nước mắt chảy xuống, quyết tuyệt lấy chén trà qua, uống một hơi cạn sạch, chủ nhân, nếu làm như thế thì ngài có thể an tâm, như vậy A Diễm nguyện ý...

Nhìn Hách Liên Diễm uống một hơi cạn sạch, trên mặt Kiều Vũ Huyền rốt cuộc lộ ra tươi cười, A Diễm, cảm ơn ngươi...

Cởi bỏ dây xích trên bàn đá, nắm tay Hách Liên Diễm đi đến phòng trong, tùy tay lấy cây trúc trên giá, vỗ vỗ mông Hách Liên Diễm: "Lừa gạt chủ nhân, một trăm roi, không cần ngươi đếm số, ngậm chặt miệng cho gia, hiểu chưa?"

Hách Liên Diễm tách hai chân ra, bày ra tư thế quỳ tiêu chuẩn của nô ɭệ khi thỉnh phạt, thuận theo nói: "Hạ Nô hiểu rõ, thỉnh chủ nhân ban đánh." Nhìn Kiều Vũ Huyền tâm trạng không tốt, Hách Liên Diễm biết, hôm nay chỉ sợ không chết cũng phải bị lột da.

"Bạch bạch bạch..." Trong phòng ngủ an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng trúc bản thanh thúy cùng tiếng khóc kiềm nén, Kiều Vũ Huyền từng chút từng chút hung hăng đập lên cánh mông trần trụi của Hách Liên Diễm, mỗi lần trúc bản nâng lên đều để lại vết thương màu đỏ tàn khốc: "Đồ chó, lâu rồi không dạy dỗ ngươi, lần này gia giúp ngươi phát triển trí nhớ."

Bạch bạch bạch... Dùng sức quất xuống, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, dùng mắt thường có thể thấy được phát ra âm thanh, phát tím, sưng lên chỉ còn một tầng da mỏng...

"A, chủ nhân... Đau quá..." Hách Liên Diễm khóc lóc gọi.

"Chát..." Kiều Vũ Huyền trở tay một bạt tai, "Đồ chó, nghe không hiểu lời gia nói có phải hay không, gia đã nói qua là ngậm miệng lại!"

Máu tầng tầng chảy ra, chậm rãi che kín toàn bộ cánh mông, mấy cái lên lên xuống xuống, cái mông Hách Liên Diễm đã không còn chỗ nào là hoàn hảo, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa... Hách Liên Diễm còn có thể quỳ gối tại chỗ bảo trì tư thế quỳ đã là rất tốt rồi.

"Chủ nhân... A... Chủ nhân, đừng đánh... Đừng đánh, tha cho nô ɭệ đi... A... Cầu chủ nhân đừng đánh nữa..." Hách Liên Diễm khóc thét, khóc đến xé tim cào phổi cầu xin Kiều Vũ Huyền, nỗ lực duy trì tư thế quỳ xin tha, trước nay hắn chưa từng bị ai đánh nặng như vậy!

Kiều Vũ Huyền ngừng tay, dùng trúc bản nhiễm máu vỗ vỗ mặt Hách Liên Diễm nói: "Đồ đê tiện, gia nói một trăm cái, thì một cái cũng không thể thiếu, nhưng mà nhìn ngươi đáng thương, tha mười cái, gia cho phép ngươi dùng khuôn mặt chó của ngươi thay thế, chuẩn bị tốt cho gia."

"...Vâng, tạ ơn chủ nhân, Hạ Nô thỉnh chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm đau đến cái đùi run lên, run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, đưa khuôn mặt tràn đầy nước mắt đến trong tầm tay của Kiều Vũ Huyền.

"Bạch bạch... Bạch bạch..." Nhìn khuôn mặt khóc lóc tràn đầy đáng thương, Kiều Vũ Huyền một chút cũng không nương tay, nâng trúc bản lên tàn nhẫn quất xuống, tay năm tay mười, không chút nể tình, sau mười hạ cái, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp đã bị đánh trở nên xanh tím, sưng phù lên...

"A ưʍ... Hạ Nô... Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thưởng." Mười cái qua đi, Hách Liên Diễm chết lặng dập đầu tạ ơn.

Kiều Vũ Huyền ném trúc bản trong tay xuống, cầm một ly trà chậm rãi dựa vào ghế nằm, duỗi chân đá đá ©ôи ŧɧịt̠ đang rũ xuống giữa hai chân Hách Liên Diễm, nhìn vua của một nước bị mình đánh đến vết máu đầy người, một cổ du͙© vọиɠ chinh phục đột nhiên sinh ra...