Chương 28: Hồi cung

Sáng sớm ba ngày sau.

"Hạ Nô tạ chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm hầu hạ du͙© vọиɠ buổi sáng cho chủ nhân, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng, cung kính nói.

"Dâu vết trên mặt ngươi cũng đã khỏi rồi, khi nào thì hồi cung?" Kiều Vũ Huyền sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của Hách Liên Diễm, dù sao cũng là vua của một nước, trăm công ngàn việc, nếu y đã biết thân phận của hắn, tất nhiên cũng biết rõ trách nhiệm trên vai hắn.

Hách Liên Diễm hầu hạ chủ nhân thay quần áo, tay dừng một chút nói: "Tối nay đi."

Kiều Vũ Huyền tự mình sửa sửa cổ tay áo: "Ừm, vậy ăn cơm chiều rồi đi, gia đưa ngươi trở về."

Hách Liên Diễm hiếm thấy không lập tức đáp lời, cho đến sau khi hầu hạ Kiều Vũ Huyền thay quần áo xong, mới chậm rãi nói: "Chủ nhân... Ngài trở về cùng với Hạ Nô có được không?"

Kiều Vũ Huyền đang lau mặt, động tác trên tay dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Diễm, thật lâu sau mới nói: "Cùng ngươi hồi cung? Vì sao?"

Hách Liên Diễm đứng dậy nghiêm mặt nói: "Chủ nhân, lúc trước ngài đã tranh cử hoàng thương, nói vậy sau này chắc ngài cũng muốn lưu lại kinh thành đúng không, mà ngài lại không có nhà ở đây, không bằng ngài dọn vào cung..."

Kiều Vũ Huyền nghe vậy cười cười: "A Diễm, chắc ngươi sẽ không cho rằng ngay cả một cái tòa nhà mà gia cũng không mua nổi chứ? Tuy rằng kinh thành tấc đất tấc vàng, nhưng một chỉ một tòa nhà, gia vẫn là mua được."

"Nhưng chủ nhân cần gì phải phiền phức như vậy, ngài dọn vào cung, A Diễm cũng có thể thuận tiện hầu hạ ngài..." Hách Liên Diễm đỏ mặt nói.

Nhìn tiểu nô ɭệ nào đó mặt mày đỏ bừng, Kiều Vũ Huyền thú vị nói: "Hầu hạ gia? Vậy cũng chưa chắc, không phải là vạn tuế gia của chúng ta nhịn không được phát da^ʍ, muốn cầu gia đυ. chứ?"

"...Dạ, chủ nhân, Hạ Nô sợ rằng không quản được cái c̠úc̠ Ꮒσα đê tiện luôn phát nứиɠ của chính mình, muốn thỉnh chủ nhân ở bên người hỗ trợ dạy dỗ." Hách Liên Diễm xấu hổ, cả người phát run.

"Ha ha ha, A Diễm thật là đáng yêu, hầu hạ gia dùng cơm đi." Kiều Vũ Huyền cười to ngồi vào bên cạnh bàn.

Hách Liên Diễm vội vàng bò qua nói: "Chủ nhân, vậy là ngài đồng ý rồi sao?"

Kiều Vũ Huyền cầm lấy một chén cháo đặt ở trên mặt đất: "Tiểu A Diễm của gia đã cầu gia như vậy, tất nhiên gia sẽ ra sức quản giáo cho tốt... lỗ da^ʍ không nghe lời của A Diễm. Ăn đi, sau khi ăn xong thì đi nói với Huyền Nhất thu thập hành lý."

"Dạ, tạ chủ nhân ban thưởng" Hách Liên Diễm kích động nói.

Đế tẩm.

Giường làm từ gỗ tử đàn, đèn thủy tinh ngọc bích, mành trân châu, trụ giường đúc từ vàng ròng, giường gỗ rộng khoảng sáu thước, mền dệt tơ tằm, trên đỉnh điện còn có một viên dạ minh châu thật lớn, giống như một vầng trăng...

Kiều Vũ Huyền hứng thú bừng bừng đi đến đế tẩm của tiểu nô ɭệ, khi đến phòng tắm, chỉ lầu các hoa lệ được nước ao vờn quanh, làm từ bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, khắc hình hoa sen, nhiều đóa sen tạo thành hoa sen năm cánh, chân trần bước lên lại cảm giác được cảm xúc ấm áp, thì ra là được xây từ Lam Điền ấm ngọc, quả thực là vô cùng xa hoa lãng phí.

Kiều Vũ Huyền tức giận trợn trắng mắt liếc nhìn tiểu nô ɭệ của y một cái, trong lòng có chút buồn cười, có cung điện đẹp như vậy lại không ở, mỗi ngày lại đi đến căn nhà rách nát kia của mình làm gì, không sai, Kiều Vũ Huyền đi dạo một vòng quanh đế tẩm, đã thành công coi tòa nhà của mình là căn nhà rách nát...

Hách Liên Diễm cũng không thấy cái liếc mắt kia của chủ nhân nhà mình, lúc này hắn đang vùi đầu xử lý tấu chương, thời gian gần đây sau khi hắn hạ triều liền đi tới chỗ Kiều Vũ Huyền, tấu chương sớm đã chồng chất như núi...

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Hạ Tử ở ngoài cửa nói: "Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong, người có muốn truyền thiện hay không ạ?"

Hách Liên Diễm cả kinh, bữa tối? Đã trễ thế này rồi sao? Hắn vội vàng nhìn về phía chủ, chỉ thấy Kiều Vũ Huyền đang nửa nằm ở trên long sàng, một chân đặt ở mép giường đang nghiền ngẫm nhìn hắn, hướng về hắn ngoắc tay. Hách Liên Diễm vội vàng ném bút chu sa trong tay xuống, bò qua.

"Vạn tuế gia cuối cùng cũng nhớ tới thảo dân, thảo dân còn tưởng rằng vạn tuế gia muốn để thảo dân đói chết đấy." Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ khuôn mặt của tiểu nô ɭệ, suy tư nói.

Hách Liên Diễm áy náy nhìn Kiều Vũ Huyền, trong miệng tự trách: "Thực xin lỗi chủ nhân, Hạ Nô chỉ lo xử lý chính sự, xem nhẹ chủ nhân, thỉnh chủ nhân phạt nặng."

Nhìn bộ dáng tự trách của tiểu nô ɭệ, Kiều Vũ Huyền cũng không đùa hắn nữa, kéo hắn nói: "Được rồi, trêu ngươi thôi, mau truyền thiện đi."

Đế tẩm của Hách Liên Diễm rất lớn, một điện hai phòng, ngoài điện là để xử lý công việc, bên trong tẩm điện mở hai cánh cửa nhỏ, nối liền với phòng tắm và phòng ăn.

Kiều Vũ Huyền và Hách Liên Diễm cùng nhau ngồi vào bên cạnh bàn, thấy mấy chục tên hầu nô bưng khay đồ ăn cúi người đi vào, lục tục dọn lên mấy chục món ăn mới lui ra ngoài.

Nhìn món ngon mỹ vị trước mặt, Kiều Vũ Huyền lại đột nhiên cảm thấy vô vị, y biết làm thiên tử, những thứ mà Hách Liên Diễm hưởng dụng đều là loại tốt nhất, tựa như tẩm cung hoa lệ này và phòng tắm xa hoa lãng phí kia, nhưng nhìn thấy đế vương dùng bữa, y mới được nhận biết sâu sắc rằng thế nào là con của trời, rượu hổ phách, dĩa ngọc bích, chén vàng, bàn phỉ thúy, món ăn như tranh vẽ...