Chương 19: Hoàng Thượng

Nói đến bên kia, buổi trưa sau khi Kiều Thanh Sơn trở lại thư phòng, vẫn luôn tự hỏi tại sao Hoàng Thượng lại xuất hiện ở trong phủ đệ của mình, còn nấu mì sợi!

Cải trang vi hành? Không, Kiều Thanh Sơn lắc đầu, hẳn là không phải.

Nghi ngờ mình tham ô hủ bại? Không không, Kiều Thanh Sơn rất nhanh lại phủ định.

Chắc không phải là nửa đường đói bụng, nên vào ăn chén cơm chứ? Không không không, Kiều Thanh Sơn dấu chấm hỏi đầy đầu, nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Lão gia, ngài đã ngồi suốt một buổi trưa trong thư phòng rồi, đã tới giờ dùng cơm chiều." Quản gia tiến vào nhắc nhở.

Nghe thấy âm thanh, Kiều Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tối lại, chậm rãi nói: "Cơm chiều dọn ở chỗ Vũ Huyền đi, vừa lúc ta tìm nó có chút việc"

...

Chạng vạng, Kiều Thanh Sơn đứng dậy đi tới Huyền Nhạc cư, nghĩ rằng nếu buổi trưa Hoàng Thượng dùng bữa ở Huyền Nhạc cư chắc chắn Vũ Huyền sẽ biết một ít gì đó. Cứ đi hỏi cháu trai một chút xem sao!

Kiều Thanh Sơn rảo bước tiến vào cửa Huyền Nhạc cư, thẳng đến phòng ngủ của Kiều Vũ Huyền, một bên giơ tay gõ cửa, một bên nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh Kiều Vũ Huyền đang nói chuyện.

"Đi, ngậm cái roi tới đây." Kiều Vũ Huyền sờ sờ c̠úc̠ Ꮒσα bị bịt kín sáp nến của Hách Liên Diễm, nghe thấy tiếng đập cửa, đối Hách Liên Diễm chỉ chỉ cái roi nằm nghiêng.

Kiều Vũ Huyền mở cửa, nhìn Kiều Thanh Sơn đứng bên ngoài, cười hỏi: "Thúc phụ, sao ngài lại tới đây?"

"Ha ha, chẳng phải là do thúc phục quá nhớ cháu trai bảo bối sao, muốn ăn cơm tối với con, vừa lúc có việc muốn hỏi con một chút." Kiều Thanh Sơn cười to.

Kiều Vũ Huyền nghe vậy hơi dừng lại, hắn không muốn để cho người khác thấy cơ thể của Hách Liên Diễm, đành phải tìm cớ nói: "Thúc phụ nói đùa... Thúc phụ, trong phòng có chút lộn xộn, ngài ngồi trong sân uống ly trà trước đi, đợi con sắp xếp một chút."

Kiều Thanh Sơn tự nhiên biết là y đang lấy cớ, nhưng ông cũng không có hứng thú xem Kiều Vũ Huyền dạy dỗ nô ɭệ, liền gật gật đầu, ngồi xuống chỗ bàn đá trong sân.

Lại nói tới Hách Liên Diễm đi lấy roi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng Kiều Thanh Sơn đang nói chuyện, cơ thể nhịn không được hơi cứng đờ, hai tay chống trên mặt đất hơi hơi phát run, cho đến khi nghe thấy Kiều Vũ Huyền ngăn thúc phụ y ở ngoài cửa mới thở ra một hơi.

Kiều Vũ Huyền đóng cửa quay lại trong phòng, nhìn Hách Liên Diễm còn chưa trở về, tức giận nói: "Cẩu nô tài, lấy cái roi thôi cũng chậm như vậy!"

"Hạ Nô đáng chết, thỉnh chủ nhân giáo huấn." Nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm vội vàng ngậm roi lên, bò đến dưới chân Kiều Vũ Huyền, giơ roi lên cao nói.

"Hai mươi roi, không cần đếm số." Kiều Vũ Huyền nhận roi, đá đá mông Hách Liên Diễm.

"Vâng." Hách Liên Diễm tách mông, nhổng cao lên

"Chát chát..." Kiều Vũ Huyền vung roi lên, nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα dâng lên của Hách Liên Diễm, dùng hết toàn lực, liên tục đánh mười roi.

"A!..." Mỗi roi đều thấy máu, Hách Liên Diễm thật sự nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt, kẽ mông bị vết máu đỏ tươi làm ướt đẫm, c̠úc̠ Ꮒσα đau đớn kịch liệt co rút lại, nhịn không được buông lỏng đôi tay đang bẻ mông ra.

"Cẩu nô không có dạy dỗ, kêu loạn cái gì." Kiều Vũ Huyền dùng roi thọc thọc lỗ nhỏ sưng đỏ.

"A a... Hạ Nô biết sai... Thỉnh chủ nhân giáo huấn..." Hách Liên Diễm giãy giụa quỳ thẳng, cắn răng tách ra c̠úc̠ Ꮒσα đã vết thương chồng chất.

"Chát chát chát..." Nhìn Hách Liên Diễm đã quỳ tốt, Kiều Vũ Huyền giơ tay, lại quất tiếp mười roi.

"Hạ Nô... Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thưởng." Hách Liên Diễm nỗ lực duy trì tư thế quỳ, đau... đau quá, bộ phận yếu ớt như vậy sao có thể chịu nổi trách phạt thô bạo tàn nhẫn, nhưng mà... Côи ŧɧịt̠ đang ngẩng cao chót vót giữa hai chân lại nói cho Hách Liên Diễm biết, chính mình có bao nhiêu hưng phấn.

Kiều Vũ Huyền ném cái roi trong tay đi, sờ sờ c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ của Hách Liên Diễm, nắm ©ôи ŧɧịt̠ sưng cứng giữa hai chân hắn xoa nắn vài cái, sau đó đột nhiên dùng lực hung hăng bóp chặt đoàn thịt mềm này... Nhìn nó nhanh chóng mềm xuống...

"...Chủ nhân...A!" Du͙© vọиɠ bị hung hăng cắt đứt, Hách Liên Diễm che lại ©ôи ŧɧịt̠ giữa háng, há to miệng thở hổn hển.

Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ khuôn mặt của tiểu nô ɭệ, nhẹ giọng nói: "Hôm nay miễn trinh tiết khóa, cho ngươi thoa thuốc, trở về đi."

"Chủ nhân... Sau... Phía sau..." Hách Liên Diễm đỏ mặt nhắc nhở chủ nhân.

Kiều Vũ Huyền liếc liếc cánh mông che kín vết máu của tiểu nô ɭệ: "Sau khi trở về thì bài xuất ra đi." Tuy rằng rất muốn nhìn bộ dáng hắn đỏ mặt từng chút từng chút chút phun nước gừng ra, nhưng y cũng không thể để thúc phụ ở bên ngoài chờ lâu, chỉ có thể tiếc nuối nói.

"Dạ, tạ ơn chủ nhân," Hách Liên Diễm cảm kích nói, sau đó bò đi, bắt đầu mặc quần áo.

"Thúc phụ, thúc phụ? Vào đi ạ." Kiều Vũ Huyền mở cửa, gọi Kiều Thanh Sơn đang sững sờ bên bàn đá.

Nghe thấy Kiều Vũ Huyền kêu mình, Kiều Thanh Sơn mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ thật lớn, ông quả thực không thể tin vào lỗ tai của chính mình! Vừa rồi ông ngồi ở ngoài phòng uống trà, rành mạch nghe thấy trong phòng...trong phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, kia rõ ràng... rõ ràng chính là...

"Chủ nhân, A Diễm cáo lui." Hách Liên Diễm vội vàng mặc xong quần áo từ phòng trong đi ra.

"Ừ, quần áo còn chưa mặc xong đã đi ra." Kiều Vũ Huyền giơ tay sửa sửa quần áo cho hắn, lẩm bẩm nói.

Hách Liên Diễm mỉm cười nhìn Kiều Vũ Huyền chỉnh vạt áo cho mình, sau đó xoay người đi ra ngoài sân, trong khoảnh khắc xoay người, hai tròng mắt tràn ngập cảnh cáo trừng thẳng về phía Kiều thúc phụ đã bị dọa ngốc...

Kiều thúc phụ bị đôi mắt mang theo sát khí của Hách Liên Diễm liếc một cái, sợ tới mức run run, lo lắng nuốt nuốt nước miếng, làm thần tử, quan trọng nhất chính là biết lĩnh hội ý tứ của quân vương, ông tất nhiên biết cái liếc mắt này có ý gì. Kiều Thanh Sơn hơi hơi gật đầu, ý bảo chính mình đã hiểu rõ.