Chương 20: Thúc phụ bị phạt

"Thúc phụ, thúc phụ? Ngài làm sao vậy, thân thể không thoải mái ạ?" Kiều Vũ Huyền gắp một ít đồ ăn, nhìn Kiều Thanh Sơn đã thất thần rất nhiều lần, nhịn không được nói.

Kiều Thanh Sơn bưng chén nuốt không trôi, ngẩng đầu xem xét cháu trai của mình, há miệng thở dốc giống như là muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, thuận miệng lấy cái lấy cớ: "Thúc phụ không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện Hoàng Thượng thu muối."

Trong đầu óc đều là hình ảnh mới thấy vừa rồi, Kiều Thanh Sơn cảm thấy chính mình nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, nhịn không được giơ tay sờ sờ cái đầu còn ở trên cổ, hiện tại ông đã hiểu tại sao bệ hạ lại xuất hiện ở Kiều phủ, tại sao lại hạ mình nấu cơm, tại sao lại nói một câu làm mình nghĩ mãi cũng không thông, tất cả đều đã có đáp án, đương kim thiên tử Hách Liên Diễm chính là nô ɭệ đã mất tích một năm trước của Vũ Huyền... Lăng Diễm!

"Muối? Thúc phụ, mấy ngày nay cháu đã cùng A Diễm thảo luận qua chuyện này, suy nghĩ của A Diễm rất giống cháu, đều suy đoán Hoàng Thượng tám phần là muốn lập ra cơ sở buôn bán trong hoàng thất." Kiều Vũ Huyền nói.

Cái tay đang sờ đầu nháy mắt cương cứng, Kiều Thanh Sơn kinh hô: "A... A Diễm?! Cháu đã nói chuyện này với A Diễm?!"

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của thúc phụ nhà mình, Kiều Vũ Huyền cho rằng ông không tín nhiệm Hách Liên Diễm, vì thế kiên nhẫn giải thích nói: "Thúc phụ yên tâm, A Diễm sẽ không ra ngoài."

Tim Kiều Thanh Sơn thắt lại, ngài ấy thì còn có thể nói với ai được chứ... Ai u, cái mạng già của mình phải làm sao đây...

Ngự Thư Phòng

"Bệ hạ, Kiều đại nhân đến rồi." Tiểu Hạ Tử nhẹ giọng nói.

"Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Vừa mới hạ triều, Kiều Thanh Sơn đã được ngự tiền thị vệ báo rằng bệ hạ cho truyền, vì thế một đường run run rẩy rẩy đi theo thị vệ vào Ngự Thư Phòng.

Hách Liên Diễm không nói một tiếng phê duyệt tấu chương trên bàn, mặc kệ Kiều Thanh Sơn đang quỳ ở dưới, cho đến trưa nghe thấy Tiểu Hạ Tử truyền Ngự Thiện Phòng, mới ngẩng đầu quét mắt nhìn Kiều Thanh Sơn đã quỳ đến run run rẩy rẩy, dựa vào trên long ỷ không chút để ý mở miệng: "Mới hai canh giờ mà ái khanh đã quỳ không nổi? Trẫm... quỳ, còn lâu hơn nhiều so với ái khanh đấy."

Nghe Hách Liên Diễm có điều ám chỉ nói, Kiều Thanh Sơn kinh hoảng liên tục dập đầu nói: "Bệ hạ... Cầu bệ hạ khai ân, xem ở phần người không biết không có tội, tha thứ Vũ Huyền tội mạo phạm..."

Nghe Kiều Thanh Sơn ở dưới xin tha, Hách Liên Diễm cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay nói: "Ái khanh yên tâm, nếu trẫm muốn trị tội thì một năm trước đã hạ chỉ, sẽ không chờ tới bây giờ."

"Dạ... Dạ... Vi thần tạ ơn bệ hạ khai ân." Kiều Thanh Sơn lau lau mồ hôi lạnh trên đầu.

"Đừng vội tạ trẫm, có thời gian thì tự mình nghĩ lại xem, ngươi còn làm ra chuyện gì có lỗi với trẫm nữa?" Hách Liên Diễm bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.

"Bệ... Bệ hạ minh xét, vi thần đối với Hoàng Thượng luôn trung thành và tận tâm, nào dám làm..."

"Hư..." Hách Liên Diễm giơ tay đánh gãy Kiều Thanh Sơn đang vội vàng tỏ lòng trung thành ở phía dưới: "Ái khanh cần phải nghĩ kỹ rồi mới nói, tội khi quân... chính là tội tru di cửu tộc!"

Kiều Thanh Sơn nghe vậy sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt nhỏ xuống trên mặt đất: "Hoàng... Hoàng Thượng tha mạng, vi thần đáng chết, thần tự tiện tiết lộ thánh chỉ của Hoàng Thượng... Xin... xin Hoàng Thượng giáng tội."

Hách Liên Diễm "cạch" một tiếng, ném chén trà trong tay về phía Kiều Thanh Sơn đang quỳ trên mặt đất, cả giận nói: "Trẫm đã nhiều lần nhắc nhở rằng chuyện thu muối phải tiến hành trong im lặng, ngươi lấy gan chó từ đâu ra, dám làm lơ mệnh lệnh của trẫm!"

Kiều Thanh Sơn không dám trốn cái ly Hoàng Thượng ném xuống, chịu đựng để cho ly trà nóng đập lên cái trán mình: "Vi thần đáng chết! Vi thần đáng chết! Bệ hạ bớt giận, bệ hạ..."

"Vả miệng!" Hách Liên Diễm không kiên nhẫn lạnh giọng nói.

"Dạ... dạ... vi thần tự vả miệng." Kiều Thanh Sơn giơ tay, "bốp bốp" đánh vào trên mặt mình, mỗi một cái tát đều dùng hết toàn lực, chỉ chốc lát sau khuôn mặt đã sưng lên như cái đầu heo.

Hách Liên Diễm đi qua vỗ vỗ khuôn mặt sưng đỏ của ông nói: "Trẫm nể tình ngươi là thúc phụ của chủ nhân, lần này tạm tha cho ngươi, sau khi trở về thì suy nghĩ cho kỹ, lời không nên nói...thì đều nuốt sạch vào trong bụng cho trẫm! Đã hiểu chưa?"

"Dạ rõ, vi thần đã nhớ kỹ, xin Hoàng Thượng yên tâm."

"Cút đi."

"Vâng, vi thần cáo lui."

...

"Thúc phụ! Thúc phụ, ngài làm sao vậy?!" Kiều Vũ Huyền nhìn khuôn mặt tràn đầy dấu tay của thúc phụ, quan tâm nói.

Kiều Thanh Sơn cũng không nghĩ tới sẽ bị cháu trai của mình thấy được, cong cong khóe miệng đã rách da, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là bị bệ hạ phạt mà thôi, làm nô tài có ai là không bị đánh chứ."

Kiều Vũ Huyền không thể tin được: "Nhưng ngài tốt xấu gì cũng là quan lớn, Hoàng Thượng sao có thể nói vả mặt liền vả mặt, này cũng..."

Đôi mắt Kiều Thanh Sơn tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm cháu trai nhà mình, nói: "Vũ Huyền, trước mặt hoàng thượng mọi người đều bình đẳng, người trong thiên hạ này đều là nô tài của Hoàng Thượng, ngươi nhớ cho kỹ... Gần vua như gần cọp, vô tình nhất là nhà đế vương."

Nghe Kiều Thanh Sơn nghiêm túc lại giống như có ý ám chỉ nói, trong lòng Kiều Vũ Huyền nổi lên bất an: "Lời thúc phụ nói con đã nhớ kỹ, nhưng con vừa không vào cung cũng không làm quan, sao có thể gọi là gần vua chứ?"

"Ha ha, Vũ Huyền nói phải, là thúc phụ hồ đồ." Nhìn cháu trai ưu tú trước mắt, Kiều Thanh Sơn che dấu cười nói.

Chủ nhân cũng tốt, nô ɭệ cũng thế, tuy Hách Liên Diễm là người quỳ trên mặt đất, nhưng có ai lại thật sự dám xem ngôi cửu ngũ chí tôn là nô ɭệ? Trong mắt người ngoài, chỉ là Hoàng Thượng muốn tìm kí©h thí©ɧ, là một loại tình thú trong khuê phòng mà thôi.

Nhưng đối với Kiều Vũ Huyền thì sao, một khi Hoàng Thượng đã cảm thấy hết mới mẻ, vậy thì nó và đám nam nhân lấy sắc hầu người trong hậu cung có gì khác nhau? Đến lúc đó, thứ chờ đợi Kiều gia...sẽ là cái gì? Dù sao, loại chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.

---

Editor: Vì là truyện H nên mình cũng không trau chuốt câu từ cho lắm, nên sẽ có vài chỗ còn khó hiểu, mọi người thông cảm nhé. Nếu bạn nào thấy có chỗ đọc bị cấn hoặc là không rõ nghĩa thì cứ cmt thoải mái nha, mình sẽ chỉnh sửa lại :))

Thấy bộ này có nhiều bạn hóng nên mình tranh thủ ra chương được lúc nào thì hay lúc ấy :)) Luv <3