Chương 18: Ăn gừng

Trong phòng.

Kiều Vũ Huyền ngồi bên cạnh bàn chờ mãi chờ mãi, qua buổi trưa còn chưa thấy Hách Liên Diễm trở về, bực bội ném chén trà trong tay xuống, đang định đứng dậy đi tìm, đã thấy Hách Liên Diễm nâng mâm đồ ăn bò từ ngoài cửa vào.

"Rột rột..." Kiều Vũ Huyền vừa muốn tức giận đã bị mùi vị xông vào trong mũi hấp dẫn, cái bụng không biết cố gắng mà kêu lên.

Hách Liên Diễm kinh ngạc nhìn bụng chủ nhân, nhịn cười, đặt mâm đồ ăn lên trên bàn nói: "Là do Hạ Nô về trễ, xin chủ nhân trách phạt."

"Một chén mì mà nấu lâu như vậy, ngươi ngốc chết đi được." Kiều Vũ Huyền biệt nữu nói.

"A Diễm đáng chết, thỉnh chủ nhân dùng cơm trước." Hách Liên Diễm dập đầu thỉnh tội.

Kiều Vũ Huyền cầm lấy chiếc đũa, gắp chút đồ ăn bỏ vào trong miệng, đôi mắt hơi hơi sáng lên, nước canh thơm ngon, vừa ngọt vừa thanh, mì sợi dai vừa đủ, đi vào trong môi răng, vô cùng ngon miệng.

"Ừm, không tồi, không nghĩ tới tay nghề của A Diễm lại tốt như vậy, về sau ba bữa cơm của gia ngươi lo đi." Kiều Vũ Huyền uống ngụm canh nói.

Hách Liên Diễm ngó mắt nhìn chủ nhân đang ăn vui vẻ, hơi xấu hổ nói: "Chủ nhân, Hạ Nô... chỉ biết làm mì sợi."

Cái tay ăn mì của Kiều Vũ Huyền dừng một chút: "Phế vật!" Nhìn mấy cái cái đĩa trên khay, Kiều Vũ Huyền chớp mắt, móc chìa khóa của đai trinh tiết ném qua: "Cởϊ qυầи áo."

Hách Liên Diễm nghe vậy hơi giật mình, phản ứng lại, lập tức cởi sạch quần áo trên người, chỉ thấy chủ nhân nhà mình bưng cái cái đĩa ngồi xổm xuống, tươi cười ý vị sâu xa nói: "Ngươi không nấu cơm đúng không? Nhưng chắc cũng biết được vài nguyên liệu nấu ăn chứ? Ừm... Cái này thưởng cho cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi ăn."

Hách Liên Diễm nhìn đĩa gừng cắt lát trước mặt, đôi mắt đột nhiên co rút, nhịn không được cầu xin nói: "Chủ nhân..."

Kiều Vũ Huyền vừa lòng nhìn vẻ mặt biến hóa của tiểu nô ɭệ, mỉm cười vỗ vỗ khuôn mặt Hách Liên Diễm: "Không thích ăn? Kén ăn không phải là thói quen tốt đâu."

Hách Liên Diễm không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của Kiều Vũ Huyền, chỉ có thể quỳ dẩu mông, tách hai chân ra, duỗi tay cầm mấy lát gừng chậm rãi lấp đầy c̠úc̠ Ꮒσα mình, một lát...hai lát...mười lát, lỗ da^ʍ mẫn cảm yếu ớt đã bị ©ôи ŧɧịt̠ giả tra tấn cả một ngày, lại nhét thêm nhét gừng vào thì thật sự là đổ dầu vào lửa, bỏng rát đau đớn hung hăng tra tấn vách ruột hắn...

Dưới ánh mắt của chủ nhân, Hách Liên Diễm nhét hết một đĩa gừng cắt lát vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, hai chân run rẩy nỗ lực kẹp chặt, cơn bỏng rát đau đớn dường như thông qua vách thịt mà truyền khắp toàn thân, nước mắt ngăn không được từ khóe mắt chảy ra, Hách Liên Diễm thật sự vô cùng đau đớn, nhịn không được duỗi tay muốn móc gừng từ trong c̠úc̠ Ꮒσα ra.

Kiều Vũ Huyền đè lại đôi tay không thành thật của tiểu nô ɭệ, không cho hắn chạm vào cái mông của mình dù chỉ một chút, y cầm lấy chiếc đũa thọc mớ gừng vào càng sâu trong lỗ nhỏ.

"A a... Chủ nhân tha cho A Diễm đi...Đừng, cầu chủ nhân... A a..." Hách Liên Diễm đau đến nhịn không được giãy giụa, cơ thể vặn vẹo không thôi.

Kiều Vũ Huyền ném chiếc đũa trong tay xuống, tát một cái trên mông Hách Liên Diễm: "Thành thật một chút cho gia!"

Kiều Vũ Huyền đứng dậy, cầm lấy giá cắm nến trên bàn, nhấc chân dẫm chặt cái đầu lộn xộn của tiểu nô ɭệ, cái tay cầm giá cắm nến hơi hơi nghiêng, một giọt sáp nhỏ vào trên lưng tiểu nô ɭệ

"Không... Đừng mà... A a a a chủ nhân..." Nhỏ hết mấy chục giọt, nghe Hách Liên Diễm dưới thân kêu thảm thiết, Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ mông tiểu nô ɭệ, ý bảo hắn bẻ c̠úc̠ Ꮒσα ra.

Cả người Hách Liên Diễm run rẩy đau đớn, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, run run rẩy rẩy vươn tay bẻ kẽ mông của mình ra, chờ đợi chủ nhân đùa bỡn... Sáp nến theo động tác của hắn mà rơi vào trong lỗ nhỏ, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ lập tức đau đến run rẩy liên tục, theo bản năng co chặt lại.

"Chát chát" Kiều Vũ Huyền đang chơi vô cùng vui vẻ, đột nhiên thấy c̠úc̠ Ꮒσα của Hách Liên Diễm ngậm chặt, giơ tay hung hăng tát liên tiếp mấy cái ở trên mông của tiểu nô ɭệ không nghe lời, dọa Hách Liên Diễm lập tức duỗi tay banh c̠úc̠ Ꮒσα ra, tùy ý để cho sáp nến tàn nhẫn nhỏ giọt vào sâu bên trong vách ruột mình...

Mặc dù mỗi một giọt đều làm cho Hách Liên Diễm đau đến hít khí, nhưng cái tay đang gắt gao tách mông thịt cũng không dám nới lỏng nửa phần, Hách Liên Diễm cảm giác lỗ nhỏ của mình hình như là bị người ta dùng bàn ủi mới đốt lửa lặp lại tàn nhẫn mà quất roi, cảm giác nóng rát làm cho Hách Liên Diễm có ảo giác như ngửi được mùi vị da thịt bị nướng chín của mình.

Cho đến khi toàn bộ c̠úc̠ Ꮒσα của tiểu nô ɭệ đều bị sáp nến bịt kín, Kiều Vũ Huyền mới chưa đã thèm dừng tay, vừa lòng nhìn tác phẩm của mình, búng búng ©ôи ŧɧịt̠ đang ngẩng cao giữa háng Hách Liên Diễm, cười cười chỉ chỉ phía cửa sổ hạ: "Lại phát nứиɠ? Đi hạ hỏa đi."

"Dạ, chủ nhân." Hách Liên Diễm đỏ mặt nâng mông, đĩnh ©ôи ŧɧịt̠ đang nhếch lên, run run rẩy rẩy bò đến dưới cửa sổ, dẩu mông ra ngoài cửa, để gió nhẹ thổi tới trên cơ thể trần trụi của mình, chậm rãi ổn định du͙© vọиɠ dưới háng.