Chương 17: Thúc phụ mê man

Kiều phủ · Huyền Nhạc cư

"Chủ nhân...Tại sao..." Nhịn một đường đi vào phòng ngủ, Hách Liên Diễm rốt cuộc nhịn không được, quỳ xuống nhìn Kiều Vũ Huyền hỏi.

"Tại sao cái gì mà tại sao! Gia còn chưa ăn no, lăn đi nấu cơm cho gia." Kiều Vũ Huyền thẹn quá thành giận, đánh gãy Hách Liên Diễm hỏi chuyện.

Nhìn Kiều Vũ Huyền bịt tai trộm chuông, Hách Liên Diễm cong cong khóe miệng: "Hạ Nô sẽ không làm..."

"Gia mặc kệ, hôm nay gia nhất định phải ăn cơm ngươi nấu." Kiều Vũ Huyền không nói lý.

"...Dạ." Hách Liên Diễm bất đắc dĩ nhìn nhìn Kiều Vũ Huyền, đi tới phòng bếp.

Nhìn Hách Liên Diễm đi ra ngoài, Kiều Vũ Huyền hơi ủy khuất bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Tại sao tại sao... Thật là ngốc muốn chết."

Kiều thị có thể nói là giàu nhất một vùng, Kiều phủ ở kinh thành tuy rằng cũng tráng lệ huy hoàng, nhưng so với Kiều phủ ở thành Nam Dương vẫn là kém rất nhiều. Kiều Thanh Sơn cũng muốn đổi một cái phủ đệ mới, nhưng làm mệnh quan triều đình, nhất là làm bên Hộ Bộ, cái nơi nhạy cảm này, đặc biệt là phía trên còn có hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, thật sự là ông không dám quá mức làm càn, sợ bị người ta nói ông tham ô quốc khố, đến lúc đó sợ rằng không giữ được cái mạng già.

Nơi ở của Kiều Vũ Huyền nằm phía cửa sau của Kiều phủ, cho nên Hách Liên Diễm vẫn luôn ra vào bằng cửa sau, muốn hắn đi tìm phòng bếp thật sự là làm khó hắn.

Hách Liên Diễm một đường đi đi dừng dừng, nhìn bảy tám vòng sân lớn, tùy tay ngăn lại một người hầu hỏi: "Phòng bếp ở chỗ nào?"

Người hầu bị kéo lấy khϊếp sợ, nhìn nam tử mặc áo gấm trước mắt, nhỏ giọng trả lời: "Bẩm công tử, dọc theo hoa viên đi đến cuối đường, rẻ phải là tới."

"Xa vậy sao?" Hách Liên Diễm nhíu mày.

"Vâng...Đúng vậy..." Nhìn Hách Liên Diễm nhăn mày, nô tài kia lo sợ trả lời.

Kiều phủ có một phòng bếp lớn, dùng để mở tiệc chiêu đãi khách khứa, mà mỗi sân đều được xây một phòng bếp nhỏ độc lập, chỗ mà tên nô tài kia vừa chỉ chính là phòng bếp lớn dùng chung, không biết rằng nơi mà Hách Liên Diễm muốn hỏi lại là phòng bếp nhỏ ở Huyền Nhạc cư.

Hách Liên Diễm cúi đầu nhìn giữa hai chân, ©ôи ŧɧịt̠ giả chôn sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα, bao dươиɠ ѵậŧ bọc kín ©ôи ŧɧịt̠ phía trước, theo động tác đi đường mà dây xích không ngừng lay động, mà bao dươиɠ ѵậŧ buộc chặt với dây xích, mỗi khi nô ɭệ đi một bước sẽ làm cho dưới háng đau đớn không chịu nổi. Nhìn chỗ rẽ nơi cuối hoa viên, Hách Liên Diễm nhận mệnh thở dài.

...

Hách Liên Diễm thật vất vả mới ra khỏi hoa viên, không kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy phía đối diện có một đôi nam nữ đang đi tới, nam nhân mặc một thân triều phục nhị phẩm, nữ nhân thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, trang điểm hoa hòe lộng lẫy dán trong lòng ngực nam nhân...

Càng đi càng gần, Kiều Thanh Sơn nhìn nam tử mặc hoa phục trước mặt, đôi mắt trừng lớn, chớp chớp... Cơ thể còn đang run run, há mồm nói: "Hoàng...Hoàng..."

Nữ nhân nằm trong ngực Kiều Thanh Sơn nhìn thấy có người chặn đường, lập tức quát lên: "Nô tài to gan...A!"

Kiều Thanh Sơn đang ngốc lăng chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng chợt lóe, một vật thể hình cầu lập tức bay qua trước mắt, tròng mắt nhìn lại thứ trên mặt đất, "rầm" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Hoàng...Hoàng Thượng tha mạng...Hoàng Thượng tha mạng..."

Liếc mắt nhìn Kiều thúc phụ sợ tới mức tê liệt trên mặt đất, Hách Liên Diễm thu hồi chủy thủ trên tay: "Trẫm chỉ là làm thịt một con chó cắn loạn mà thôi, ái khanh làm gì vậy?" Đúng vậy, thứ hình cầu bay qua đúng là cái đầu của nữ nhân kia, bị Hách Liên Diễm một đao chặt đứt.

Kiều Thanh Sơn nhìn tiểu thϊếp vừa mới còn làm nũng với mình bây giờ đã biến thành cái xác không đầu, ông bị dọa đến run run rẩy rẩy không ngừng xin tha: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội, là thần quản giáo không nghiêm, để cho tiện thϊếp chạm phải bệ hạ, bệ hạ tha..."

Hách Liên Diễm liếc mắt nhìn trọng thần đang run run quỳ trên mặt đất, sửa sửa tay áo nói: "Không sao, trẫm đã giúp ái khanh giải quyết, ái khanh không cần so đo với người chết nữa, đứng lên đi." Hắn xoay người, tiếp tục đi tới mục tiêu là căn phòng bếp lớn kia.

"Dạ dạ...Vậy...Vậy hạ thần đa tạ bệ hạ." Kiều Thanh Sơn xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, bò dậy đi theo phía sau Hách Liên Diễm.

Hách Liên Diễm đi vào phòng bếp, đuổi đầu bếp bận rộn ra ngoài, nhóm đầu bếp nhìn lão gia nhà mình không lên tiếng, lập tức đều lui ra ngoài, còn hiểu chuyện mà đóng cửa lại.

Kiều Thanh Sơn không phải không lên tiếng, mà là đến bây giờ còn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu đều là cái thứ hình cầu bay vụt ra ngoài vừa rồi... Ông chỉ có thể giữ vẻ mặt ngốc lăng nhìn Hách Liên Diễm đuổi đầu bếp nhà mình đi, nhìn hắn vén tay áo lên múc một gáo nước đổ vào trong nồi, cắt thịt...Rửa đồ ăn...Giã gia vị...

"Bưng lấy." Hách Liên Diễm vớt mì sợi vào trong chén, lại lấy hành gừng tỏi bỏ vào một cái đĩa cùng nhau đặt ở trên khay, đưa cho Kiều Thanh Sơn.

Kiều Thanh Sơn đờ đẫn bưng mâm đồ ăn, theo Hách Liên Diễm về viện phía sau, đến bây giờ ông còn không biết tại sao Hoàng Thượng lại xuất hiện ở trong phòng bếp nhà mình, còn... quen thuộc với kết cấu nhà mình như vậy.

Hai người một trước một sau lặng im không nói gì, cho đến khi thấy một góc Huyền Nhạc cư, Hách Liên Diễm mới nhàn nhạt mở miệng: "Ái khanh là người thông minh, chắc là cũng biết có một vài chuyện có thể nói, mà những việc như thế này thì nên vĩnh viễn nuốt vào trong bụng... Đúng không?"

Nghe câu nói mang theo một tia uy hϊếp của Hách Liên Diễm, Kiều Thanh Sơn cho dù không rõ là đang xảy ra chuyện gì cũng không dám nhiều lời, vội vàng khom người bảo đảm: "Bệ hạ yên tâm, vi thần hiểu rõ."

"Được rồi, vậy lui ra đi." Hách Liên Diễm lấy mâm đồ ăn mà Kiều Thanh Sơn đã bưng một đường, phất tay nói.