Chương 16: Uống ngon không?

"Bãi —— triều!"

Ngày kế, Hách Liên Diễm vội vàng kết thúc lâm triều, dưới sự hầu hạ của Tiểu Hạ Tử cởi long bào, thay cẩm phục, bỏ lại Tiểu Hạ Tử đang muốn theo hắn rời cung, bảo Tiêu Túc đánh xe ngựa chạy ra hướng ngoài cung.

"Dừng xe." Hách Liên Diễm xốc cửa sổ xe, nhìn Kiều phủ chỉ cách một con phố, liền phất tay ý bảo Tiêu Túc ẩn vào chỗ tối, nhấc chân đi bộ về hướng Kiều phủ.

Mới vừa đi đến cửa sau Kiều phủ, đã thấy cánh cửa được mở ra từ bên trong, nhìn bộ dáng Kiều Vũ Huyền như sắp ra khỏi phủ, Hách Liên Diễm ngẩn người. Kiều Vũ Huyền cũng không nghĩ tới vừa mở cửa đã thấy tiểu nô ɭệ nhà mình đang ngốc manh nhìn mình, tâm trạng bực bội cả một đêm đột nhiên biến mất.

"Khụ, sao lại về sớm như vậy." Kiều Vũ Huyền che dấu tia vui sướиɠ trong lòng, thản nhiên hỏi.

Hách Liên Diễm nhìn nhìn bốn phía không có người, khẽ cắn môi trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Hạ Nô thỉnh an chủ nhân, Hạ Nô về muộn, xin chủ nhân trách phạt."

Nhìn tiểu nô ɭệ đang ngoan ngoãn nhận sai bên chân, Kiều Vũ Huyền tâm trạng tốt không dày vò hắn nữa, phất tay ném chìa cho Hách Liên Diễm nói: "Được rồi, đi tiết đi, sau đó bồi gia đi dạo kinh thành."

"Vâng." Hách Liên Diễm xê dịch qua hướng bên cạnh, lặng lẽ ngắm chủ nhân, chuẩn bị quỳ bò tới phòng vệ sinh.

Nhìn Hách Liên Diễm hèn mọn quỳ sát trên mặt đất, Kiều Vũ Huyền đột nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt, nhịn không được mở miệng nói: "Đứng lên đi, trừ bỏ ở Huyền Nhạc cư, ở chỗ khác không cần quỳ."

"Vâng, tạ ơn chủ nhân." Hách Liên Diễm ngọt ngào cười cười, hắn biết chủ nhân vẫn luyến tiếc hắn.

Sau một lúc lâu, Hách Liên Diễm từ xí phòng trở về, giơ chìa khóa đưa cho Kiều Vũ Huyền đứng một bên, cung kính nói: "Tạ ơn chủ nhân đã ban thưởng Hạ Nô bài tiết, Hạ Nô đã mặc trinh tiết khóa, chủ nhân muốn kiểm tra không?"

Kiều Vũ Huyền duỗi tay nhận lấy chìa khóa, quét mắt nhìn Hách Liên Diễm nói: "Không cần, ngươi chắc cũng không có can đảm lừa gia đâu, đi thôi."

...

"Lão bản, hai chén tào phớ, hai cái bánh bao."

"Dạ, khách quan, tổng cộng hai mươi văn tiền."

"Ừm... Ăn ngon, ngồi đi." Kiều Vũ Huyền thỏa mãn nhai bánh bao trong miệng, nói với Hách Liên Diễm đang đứng.

"Tạ chủ nhân...Ưʍ..." Hách Liên Diễm chậm rãi ngồi xuống ghế, nhưng mà cho dù Hách Liên Diễm ngồi chậm, vẫn bị ©ôи ŧɧịt̠ giả trong cơ thể hung hăng đâm một chút.

Nhìn Hách Liên Diễm thật cẩn thận ngồi xuống, Kiều Vũ Huyền buồn cười cong cong khóe miệng, duỗi tay đẩy một cái bánh bao và một chén tào phớ sang: "Còn chưa ăn sáng phải không? Này, ăn đi."

Hách Liên Diễm sinh ra đã là Hoàng thái tử, quần áo ăn mặc đều là đồ quý hiếm, tuy nói làm nô ɭệ năm năm, nhưng là sủng nô của Kiều Vũ Huyền, tất nhiên thức ăn ở quán ven đường này không thể so được.

Hách Liên Diễm trộm sờ sờ cái bàn dầu mỡ, nhìn chén tào phớ màu trắng nổi lên vài thứ đen đen, nhíu nhíu mày hơi ghét bỏ nói: "Chủ nhân... Nếu ngài muốn ăn, có thể hồi phủ bảo phòng bếp làm cho ngài, đây cũng..."

Kiều Vũ Huyền liếc mắt nhìn Hách Liên Diễm một cái, cắt lời hắn: "Nhìn vẻ mặt của ngươi kia, gia còn không chê, ngươi chê cái gì?" Y bưng chén tào phớ trên bàn lên uống một ngụm, lại trêu ghẹo nói: "Hơn nữa, ngay cả nướ© ŧıểυ của gia mà ngươi cũng uống, còn ghét bỏ cái này sao?"

Nhìn khuôn mặt tiểu nô ɭệ nháy mắt đỏ bừng, Kiều Vũ Huyền không có ý tốt tiếp tục nói: "Hoặc là ngươi dùng cái miệng phía trên ăn, hoặc là... dùng cái miệng nhỏ bên dưới ăn, chọn đi."

Hách Liên Diễm không dám lại cự tuyệt, đành phải bưng chén lên, nhắm mắt lại, nuốt một ngụm vào trong miệng. Nhìn Hách Liên Diễm giống như đang nuốt độc dược, Kiều Vũ Huyền nhịn không được cười lớn nói: "Mùi vị thế nào, cái này uống ngon, hay là...nướ© ŧıểυ của gia ngon hơn?"

Hách Liên Diễm xấu hổ ngay, cả đôi mắt cũng có chút phiếm hồng, vừa muốn đáp lời đã bị một nam nhân áo xanh đột nhiên ngồi xuống đánh gãy.

"Nướ© ŧıểυ? Nướ© ŧıểυ gì mà uống ngon vậy." Nam nhân mặc một thân hoa phục màu xanh lục, mặt mày thế nhưng có vài chỗ tương tự với Kiều Vũ Huyền.

Kiều Vũ Huyền nhìn nam nhân ngồi xuống nói: "Vũ Mặc? Sao ngươi lại ở đây?" Người tới đúng là em họ của Kiều Vũ Huyền, con trai của Kiều Thanh Sơn, Kiều Vũ Mặc.

Kiều Vũ Mặc nhìn Hách Liên Diễm ngồi đối diện, lại nhìn nhìn Kiều Vũ Huyền, giơ giơ bảng thông báo thi cử trong tay nói: "À, đi đến quan phủ, nhưng mà biểu ca, các ngươi đang nói cái gì vậy? Gì mà nướ© ŧıểυ với không nướ© ŧıểυ?"

Nghe Kiều Vũ Mặc dò hỏi tới cùng nói, Kiều Vũ Huyền trêu ghẹo Hách Liên Diễm: "Sao vậy, không nghe thấy đại công tử hỏi à?"

Hách Liên Diễm biết Kiều Vũ Huyền đang cố ý nhục nhã chính mình, đành phải căng da đầu nói: "Bẩm đại công tử, là chủ nhân ban thưởng Hạ Nô...."

"Hạ Nô?... Ngươi là nô ɭệ?" Kiều Vũ Mặc nhìn Hách Liên Diễm mặc một thân y phục như công tử ca, kinh hô.

"...Vâng." Hách Liên Diễm ngẩn người, phải biết rằng mấy năm nay trừ bỏ Kiều Vũ Huyền, còn chưa có người dám đánh gãy hắn nói chuyện.

Kiều Vũ Mặc nhìn Hách Liên Diễm từ trên xuống dưới, nói: "A, xem ra ngươi chính là tên nô ɭệ Lăng Diễm to gan lớn mật chạy trốn kia?"

Trừ bỏ bị chủ nhân xấu hổ phạt nhục mạ, đây là lần đầu tiên Hách Liên Diễm bị người ngoài đánh giá như thế, một cổ uy áp của đế vương theo bản năng bắn thẳng về phía Kiểu Vũ Mặc.

Tuy rằng Hách Liên Diễm kịp thời dừng lại, nhưng Kiều Vũ Mặc vẫn là bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, phản ứng lại, Kiều đại công tử không khỏi hẹn quá thành giận: "Ngươi còn dám trừng tiểu gia? Ngươi...Ngươi vả miệng!"

Hách Liên Diễm thật muốn dùng một chưởng đập chết Kiều Vũ Mặc đang tung tăng nhảy nhót giống như con gián ở trước mặt giống, nhưng nhìn qua Kiều Vũ Huyền đang ngồi ở một bên, đành phải nhịn xuống tính tình nói: "Vâng, đại công tử."

"Đủ rồi!" Trong phút chốc lúc Hách Liên Diễm đang muốn giơ tay, Kiều Vũ Huyền lên tiếng ngắt lời, ngay sau đó xoay người nhìn biểu đệ nhà mình: "Ta nói rồi... Lăng Diễm là tư nô của ta, chỉ có mình ta mới có thể phạt hắn, người khác không thể, ngay cả chính hắn...cũng không thể."

Kiều Vũ Mặc vẻ mặt phát ngốc nhìn biểu ca nhà mình, hắn ta đã làm cái gì đâu chứ? Bị dọa đến sắc mặt trắng bệch chính là mình có được không?!

"Chủ nhân...Ngài..." Hách Liên Diễm nhìn Kiều Vũ Huyền sắc mặt không vui, lẩm bẩm kêu lên.