Chương 15: Đai trinh tiết

Hách Liên Diễm thấy Kiều Vũ Huyền không tiếp tục thử hắn nữa, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, quỳ trên mặt đất nói với chủ nhân của hắ,: "Chủ nhân, đã khuya rồi, Hạ Nô hầu hạ ngài rửa mặt."

"...Ừm." Kiều Vũ Huyền nhìn chằm chằm Hách Liên Diễm quỳ gối bên chân, thật lâu sau mới chậm rãi đáp.

Hách Liên Diễm bò đến cạnh cửa, bưng tới chậu nước ấm người hầu đã chuẩn bị sẵn, cởi giày Kiều Vũ Huyền ra, cẩn thận nâng đôi chân ở trước mặt lên bỏ vào trong nước, sau đó cúi người xuống, vùi đầu vào trong chậu nước rửa chân, há miệng ngậm ngón chân của Kiều Vũ Huyền, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếʍ láp mυ"ŧ hút...

Kiều Vũ Huyền xoa xoa mi tâm, nhìn Hách Liên Diễm quỳ trên mặt đất hầu hạ y rửa chân, rõ ràng là khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng cảm giác lại xa xôi không thể với tới...

"Chủ nhân, ngài đau đầu sao, A Diễm xoa cho ngài một chút nhé?" Hách Liễn Diễm ngẩng đầu, nhìn chủ nhân quan tâm hỏi.

Kiều Vũ Huyền mở to mắt, quét mắt nhìn khuôn mặt dính đầy bọt nước, nghẹn đỏ bừng của Hách Liên Diễm, không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, xua xua tay: "Lui ra đi, tối nay không cần hầu hạ."

Hách Liên Diễm không biết mình đã khiến chủ nhân không hài lòng ở đâu, cũng không dám nhiều lời, cúi đầu với Kiều Vũ Huyền, vô cùng đáng thương bò ra khỏi phòng ngủ, quỳ gối ngoài cửa chờ gọi đến.

...

Sáng sớm, Hách Liên Diễm quỳ gối ngoài cửa lặng lẽ bò vào phòng ngủ, giống như hôm qua, vùi đầu vào giữa hai chân chủ nhân, hầu hạ du͙© vọиɠ buổi sáng cho chủ nhân... Sau một lúc lâu, yết hầu Hách Liên Diễm chuyển động, nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ mà chủ nhân ban thưởng.

"Chủ nhân, bộ này được không ạ?" Sau khi hầu hạ Kiều Vũ Huyền rửa mặt xong, Hách Liên Diễm một cái áo xanh lam hỏi ý kiến Kiều Vũ Huyền.

Kiều Vũ Huyền không để ý đến màu sắc của quần áo cho lắm, tùy ý liếc mắt một cái, giang hai tay ra nói: "Ừ, thay quần áo đi."

Hầu hạ Kiều Vũ Huyền thay quần áo xong, Hách Liên Diễm nhìn tâm trạng của chủ nhân nhà mình không tệ lắm, khẽ cắn môi quỳ trên mặt đất cầu xin: "Chủ nhân, Hạ Nô cả gan, xin chủ nhân cho phép Hạ Nô...về nhà một chuyến."

Kiều Vũ Huyền vừa mới ngồi xuống trước bàn, chiếc đũa trên tay dừng một chút, "A Diễm, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"

Cơ thể Hách Liên Diễm run nhẹ, hắn sao có thể không biết được, một nô ɭệ đã tự tiện chạy trốn, chủ nhân không đánh gãy chân hắn đã là khai ân, làm sao dám đưa ra yêu cầu nữa, nhưng chính mình đột nhiên rời cung, việc trong cung vẫn chưa giao cho người khác xử lý, đã ngưng vào triều vài ngày rồi...

Kiều Vũ Huyền một bên ăn cơm một bên ngắm Hách Liên Diễm, nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu nô ɭệ, rốt cuộc cũng không nỡ ép buộc hắn, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Đi bài tiết đi, sau đó tìm Huyền Nhất lấy một cái khóa trinh tiết...Cút đi, cút đi..."

Hách Liên Diễm trừng lớn hai mắt, cảm kích nhìn Kiều Vũ Huyền, cúi đầu thật sâu: "A Diễm tạ chủ nhân ân điển".

Nhìn tiểu nô ɭệ kích động không thôi, Kiều Vũ Huyền càng phiền muộn, dùng chiếc đũa hung hăng thọc thọc chén cơm trước mắt, giống như xem cơm trở thành tiểu nô ɭệ nào đó mà phát tiết...

Tẩm cung hoàng đế.

"Bệ hạ, đây là các đề mục thi cử, thỉnh ngài xem qua có cần sửa đổi hay không." Thừa tướng Lăng Thư cung kính trình tấu chương lên nói.

"Được rồi, còn có việc gì không?" Hách Liên Diễm phất tay nói.

"Bệ hạ, lúc trước ngài bảo thần thống kê những nhà giàu có buôn bán muối dầu, trong danh sách này đều là những người có bối cảnh trong sạch, có thể ra sức vì hoàng thất, thỉnh ngài xem qua." Thừa tướng ngẩng đầu nhìn Hách Liên Diễm.

Buôn bán muối? Hách Liên Diễm mở danh sách Lăng Thư trình lên, quả nhiên, Nam Dương Kiều thị được đề cập đầu tiên, nhớ tới sáng nay lúc rời khỏi nhà chủ nhân nhìn thấy bảng hiệu Kiều phủ, Hách Liên Diễm thở dài một hơi, không nghĩ tới thúc phụ trong miệng chủ nhân thế nhưng lại là Hộ Bộ thị lang Kiều Thanh Sơn.

"Trẫm đã biết, Thừa tướng còn có việc gì sao?"

"Bẩm bệ hạ, thần không còn việc gì, vậy... Vi thần cáo lui." Lăng Thư quỳ xuống đất dập đầu.

"Ra ngoài đi." Hách Liên Diễm đứng dậy vẫy vẫy tay áo.

"Ưʍ..." Ra khỏi thư phòng trở lại tẩm cung, khoảng cách mấy chục bước nhưng Hách Liên Diễm đã ra một thân mồ hôi lạnh, ngồi ở trên long sàn, vẫn là không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng.

"Bệ hạ, sắc mặt ngài không tốt lắm, có muốn nô tài truyền thái y không ạ?" Tiểu Hạ Tử quỳ trên mặt đất cởi giày cho Hách Liên Diễm, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hách Liên Diễm nói.

"Không cần, trẫm chỉ hơi mệt mỏi, lui ra đi." Hách Liên Diễm nửa dựa vào trên giường nói.

"Dạ, nô tài cáo lui." Tiểu Hạ Tử lo lắng nhìn nhìn Hách Liên Diễm đang nhắm mắt, mang theo nô tài trong cung lui ra ngoài.

Nghe thấy tiếng Tiểu Hạ Tử đóng cửa, Hách Liên Diễm mở to mắt nhìn chằm chằm giữa hai chân mình, tay phải nhẹ nhàng sờ lên, đó là một cái đai trinh tiết lạnh băng.

Sáng sớm hôm nay, sau khi hầu hạ Kiều Vũ Huyền dùng bữa sáng xong, Hách Liên Diễm cầm trinh tiết khóa lấy từ chỗ Huyền Nhất quỳ gối trước mặt chủ nhân, dùng cây châm phía trên đút vào đầu ©ôи ŧɧịt̠, sau khi chờ ©ôи ŧɧịt̠ mềm xuống, lại tàn nhẫn cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đã sưng cứng, cưỡng chế nhét vào trong l*иg bao lấy dươиɠ ѵậŧ, lại dùng căn ©ôи ŧɧịt̠ giả có kích cỡ đáng sợ thọc vào trong c̠úc̠ Ꮒσα mình, sau khi đưa chìa khóa giao cho Kiều Vũ Huyền, mới run rẩy hai chân đi ra khỏi Kiều phủ, dưới sự nâng đỡ của Tiêu Túc mà nghiêng ngả lảo đảo trở lại trong cung...

Trinh tiết khóa, ngoại trừ dùng để khống chế tuyệt đối du͙© vọиɠ và bài tiết của nô ɭệ, còn dùng để trừng phạt tội nô, căn ©ôи ŧɧịt̠ giả thô dài làm cho người ta sợ hãi kia đâm thẳng vào sâu bên trong vách ruột của nô ɭệ, làm cho mỗi lần nô ɭệ đi một bước đều có cảm giác đang bị chủ nhân sử dụng... Mà ©ôи ŧɧịt̠ phía trước bị bao dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn hạn chế bài tiết và cương cứng, cây châm phía trong ©ôи ŧɧịt̠ cũng theo mỗi bước đi của nô ɭệ mà tùy thời tra tấn căn thịt mềm kia.