Chương 11: Không thể hoàn toàn tin vào lịch sử

Editor: Vương Chiêu Meo

Khang Hi sửng sốt trong chốc lát, lại cười sang sảng, ôm chặt Dận Nhưng:

- Bảo Thành của chúng ta quả nhiên rất thông minh!

- Đương nhiên rồi! Con là con trai của Hoàng a mã mà! Hoàng a mã anh minh thần võ, con trai nhất định không kém được.

Lời này chẳng những khen bản thân, mà còn khen Khang Hi. Khang Hi càng vui vẻ hơn.

Dận Nhưng lại nói tiếp:

- Kể cả là con đoán sai đi, thì vẫn còn Hoàng a mã cơ mà. Dù sao con chỉ cần nhớ là Hoàng a mã sẽ không hại con, làm chuyện gì đều là tốt cho con cả, thế là được rồi. Lan ma ma chẳng qua chỉ là nô tỳ, còn Hoàng a mã chính là cha của con đó!

Khang Hi bất chợt nhớ tới những lời Tiểu Lý Tử thuật lại ngày hôm qua, Dận Nhưng cũng nói như vậy. “Hoàng a mã nói là nàng có vấn đề, vậy thì chắc chắn là nàng có vấn đề”.

Khang Hi cảm thấy vui mừng hơn rất nhiều, lại càng thêm nhiều phần yêu thích.

- Bảo Thành! Con nhìn xem, những chuyện này đều là âm mưu của người khác, con không thể để bị trúng kế được. Cho nên, con đừng có lại nói mình không tốt, khắc chết Hoàng ngạch nương con. Hoàng ngạch nương con quan tâm con nhất, nếu để nàng biết được thì không biết sẽ thương tâm cỡ nào? Còn chuyện lục đệ của con sinh bệnh cũng không liên quan đến con. Hôm nay lục đệ con đã khỏe hơn rất nhiều. Không có gì gọi là khắc mệnh với chả không khắc. Đây đều là có kẻ có ý đồ xấu xa gây nên.

Trong lòng Dận Nhưng trở nên đau đớn, nháy mắt, hốc mắt cậu ẩm ướt, ôm chặt lấy Khang Hi.

Lòng người đều là thịt, 6 năm nay Khang Hi đối đãi với cậu như thế nào thì cậu rõ ràng hơn ai hết, càng đừng nói giờ phút này Khang Hi dỗ dành cậu như thế nào, lựa lời thật cẩn thận để nói với cậu. Phụ thân như vậy sao có thể ngày sau quên đi những lời mình từng nói, mà mắng cậu là đồ sinh ra đã khắc chết mẫu thân chứ?

Dận Nhưng cắn răng! Cậu không thể hoàn toàn tin vào lịch sử được. Hơn nữa, đường là do người mở ra, tình cảm giữa người với người là do ở chung mà thành. Cậu đã không còn là Dận Nhưng nguyên bản nữa. Về sau như thế nào còn chưa biết đâu!

- Vâng, Hoàng a mã, con không tin mấy lời ấy! Người cùng đừng tin! Con không có khắc Hoàng ngạch nương, không khắc lục đệ, mà lục đệ cũng không có khắc con. Về sau chúng ta đều không nhắc đến nữa.

Nghe tiếng nói của cậu khàn khàn, cổ họng nghẹn ngào, Khang Hi vội vàng dỗ dành:

- Được rồi! Không nói đến nữa! Tất cả đều không nói đến! Sau này cũng không cho ai nhắc tới!

Bỏ qua chuyện này, hai cha con lại nói sang vấn đề khác. Khang Hi nhắc nhở:

- Con bị bệnh một thời gian, đã bỏ qua bao nhiêu bài học rồi. Bây giờ khỏi rồi thì ngày mai lại khôi phục việc học đi.

Dận Nhưng không cự tuyệt. Cậu học vỡ lòng từ sớm, là do Khang Hi tự mình dạy cậu. Sau này, Khang Hi lại mời đám người TRương Anh dạy dỗ cậu. Cho dù ngày thường Khang Hi sủng ái cậu, thì ở trên việc học, ông lại rất nghiêm khắc. Lần này dung túng cho cậu là vì thấy cậu bệnh nặng một trận, tình hình quá mức hung hiểm, nên bị dọa sợ.

- Hoàng a mã, con muốn học một vài thứ với sư phó Nam.

Sư phó Nam có tên là Nam Hoài Nhân, người nước Bỉ. Tuy là người truyền giáo, nhưng ông lại rất có tài, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, còn hiểu được cách chế tạo máy móc. Trước kia, Khang Hi đã từng học với Nam Hoài Nhân, nên rất là tôn sùng ông ấy.

- Sao tự dưng lại nhớ tới sư phó Nam?

Khuôn mặt nhỏ của Dận Nhưng nhăn lại:

- Hôm nay con tháo tung cái đồng hồ ra, muốn nhìn xem bên trong là cái gì, vì con từng nghe người ta nói thứ này rất đáng giá. Nếu mà chúng ta có thể làm ra thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Chuyện động đất năm ngoái ở kinh thành đã tiêu hao quá nhiều tiền bạc, mỗi ngày Hoàng a mã phải bận rộn tới tận canh ba. Con không muốn Hoàng a mã phải vất vả như vậy nữa. Nếu mà làm ra cái này, thì Hoàng a mã không cần phải sầu lo vì chuyện thiên tai. Nhưng mà con gỡ xong lại không tìm được đường ra, gọi sư phó của Doanh Tạo Tư tới hỏi thì bọn họ cũng chẳng hiểu gì cả.

Lại là vì chính mình ư! Khang Hi rất là cao hứng, còn có chút dở khóc dở cười.

- Đồng hồ nào có dễ chế tạo như thế? Nếu mà dễ dàng thì chẳng phải khắp nơi đều có ư, vậy thì không đáng tiền.

- Không thử thì sao biết được ạ? Hoàng a mã đồng ý với con đi mà!

Khang Hi chẳng có chút trông cậy gì vào chuyện tạo ra đồng hồ này, nhưng lại cảm thấy vui mừng vì tấm lòng này của cậu, lại cảm thấy đúng là Nam Hoài Nhân có chút bản lĩnh, đi theo học tập không sai, liền đồng ý.

Dận Nhưng lập tức cười tươi như hoa.

Lương Cửu Công nhìn thời cơ mà tiến vào, nói gì đó bên tai Khang Hi. Sắc mặt Khang Hi lập tức đen xuống, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, đảo mắt lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, cứ theo như bình thường mà nói chuyện với Dận Nhưng, dỗ Dận Nhưng đi ngủ.

Thật ra, Dận Nhưng khá là tò mò, lòng như bị mèo cào. Khi không lại tới đây bẩm báo, vậy thì chắc chắn bên chỗ Lan ma ma đã có kết quả. Cậu rất muốn biết kẻ đứng sau Lan ma ma là ai.

Nhưng mà, hiển nhiên là Khang Hi không định nói cho một đứa nhóc như cậu. Dận Nhưng liền không hỏi tới, ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Chờ thấy cậu đã đi vào giấc ngủ, Khang Hi bèn vội vàng rời đi, sắc mặt khó coi đến mức làm cho người ta vừa thấy đã sợ run người!